Mấy ngày , hơn năm nghìn lưu dân tập hợp đông đủ, trong đó loại từ mấy chục cô nhi , độ tuổi của những đứa trẻ đó đủ tiêu chuẩn để phân chia đất đai, cho dù di cư cũng chỉ là đổi địa điểm xin ăn, bằng ở Tiệm Hề.
Sau khi điều , Mặc Phi đưa một quyết định. Nàng sai mua một toà nhà lớn ở bên cạnh điền sản của nàng, chuyên dùng để thu dưỡng cô nhi.
“Phù Đồ, Phù Đồ dễ mềm lòng quá, lấy lương bổng của Phù Đồ thì nuôi dưỡng bao nhiêu cô nhi?” Vu Việt cực kì đồng ý.
“Thần định nuôi những đứa trẻ đó dựa lương bổng của .”
“Ồ? Nói xem?”
“Bệ hạ thưởng cho thần nhiều ruộng đất như , thần chia một phần cho những cô nhi tự trồng trọt, Thuế đất thần nộp, những thứ những đứa trẻ đó cũng thể tự tích cóp ít nhiều, đợi năng xuất thu hoạch tăng, thể dùng lương thực đổi thành tiền để cơ hội sách.”
Vu Việt nhíu mày: “Ruộng điền của Phù Đồ đều là loại , giao cho những cô nhi chẳng là lãng phí ?”
“Chỉ là thua lỗ một, hai năm thôi, chỉ cần những đứa trẻ đó thể chịu khổ nhọc, một ngày sẽ nhận hồi báo. Nếu như vẫn còn cô nhi, thần đều sẽ nhận chúng trong phạm vi năng lực của . Trẻ nhỏ là tương lai của quốc gia, đâubên trong đó lương tài phục vụ cho đất nước?”
Vu Việt trầm ngâm một lúc, : “Vậy thì, Cô miễn thuế đất cho Phù Đồ.”
Mặc Phi suy nghĩ, ngờ cự tuyệt. Nếu chỉ trích Chiếu Vương hành sự theo tình riêng, như thế tất sẽ dùng “Làm việc thiện” để bắt bẻ lạl, như lẽ còn thể khiến cho noi theo.
Ngàydi cư đó, Mặc Phi đích đến cổng thành giám sát, sự hộ tống của binh, năm nghìn lưu dân mang theo gia quyến rời khỏi Tiệm Hề.
Cô Hạc cưỡi ngựa, khoát tay áo với Mặc Phi từ xa, đó chỉ để cho nàng một hình bóng cô độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gió lạnh lất phất, Mặc Phi cảm thấy sầu não, nhưng càng thêm chờ mong với tương lai.
Lần di dân đầu tiên, đặt dấucho cuộc đại di dân ở Chiếu Quốc chính thức mở màn.
Sau đó, cứ cách một thời gian, các nơi quốc sẽ một nhóm lưu dân di chuyển. Mặc dù trong bộ quá trình cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng bởi vì đó chuẩn đầy đủ nên vẫn xảy bạo động khiến cho quan viên lo lắng.
Càng bất ngờ làkế hoạch di cư vốn dự trù trong ba năm, mà chỉ hai năm là thể thành, nguyên nhân là do đông đảo hành giả giúp sức.
Một năm , Phù Đồ hành chí của Dư Sơ cũng thành sách, truyền lưu trong đông đảo văn sĩ, chỉ trong mấy tháng lan tới khắp bắc nam, đồng thời ba mươi sáu hành giả Phật đồ Mặc Phi phái , theo điều thiện, khổ hành thiên hạ, nhanh chóng dân chúng kính yêu, bọn họ mang theo muôn loại kỹ thuật, phổ biến cây trồng, sợ gian khổ, khắp núi cao trùng điệp, lấy việc giúp niềm vui, phẩm hạnh thế nhân vô cùng tôn sùng, vì thế ngày càng xuất hiện nhiều hành giảvãng lai tới khắp nơi, ban ơn cho khắp .
Trong đó mấy là tử thế gia, khi nhận thông cáo thu nhận lưu dân chủ động huy động thế lực địa phương, kiểm kê nhân , quyên góp tiền bạc trợ giúp việc di chuyển.
Những tử thế gia dân chúng thừa nhận và triều đình ca ngợi, ảnh hưởng trực tiếp của điều là ngày càng nhiều quý tộc bắt đầu tự phát thi hành kế hoạch của triều đình. Hai năm , triều đình tiết kiệm một phần ba dự toán. Mà những nhóm lưu dân đó cũng an cư lạc nghiệp, sản lượng lương thực tăng cao, quốc khố thiếu hụt cũng bắt đầu dư thừa.
Mê Truyện Dịch
Sau mấy năm, Chiếu Quốc chính thức tiến thời kì phồn vinh, thương nghiệp phát triển nhanh chóng, hàng loạt cây trồng mới phổ biến, sản lượng lương thực tăng cao, khắp nơi đều xây dựng kho lương, quốc khố dồi dào, dân cư tăng trưởng, binh hùng tướng mạnh, trường học san sát, phổ cập giấy, tuyển chọn nhân tài bắt đầu xuất hiện, kỹ thuật in ấn cũng bắt đầu thành hình…
Chiếu Quốc phát triển nhanh chóng, Khánh Quốc kết minh với Chiếu Quốc cũng bắt đầu tiến thời kì thịnh vượng.
Sau khi ký kết hiệp ước, Khánh Vương Phong Đìnhcùng đổi thói quen xa hoa, bắt đầu đề xướng theo phong tục sinh sống giản dị của các tăng sư, xây dựng miếu thờ cung phụng “Thần Thiên Quân” ở khắp nơi, đồng thời thống nhất trang phục, chữ , nhập cây trồng của Chiếu Quốc, phát triển nông nghiệp. Thương nghiệp vốn cũng phát đạt ở Khánh Quốc, một loạt các chế định thương pháp, càng thêm quy mô và thịnh vượng hơn.
Phù Đồ hành chí truyền lưu khiến cho Khánh Quốc cũng xuất hiện nhiều hành giả, bọn họ tới những vùng đất xa xôi, cống hiến lớn cho Khánh Quốc.