Sau một lúc lâu ấp úng Vu Việt mới : “Cô phong Phù Đồ hoàng hậu.”
“Ồ.” Là đầu của cơ quan tình báo, hiển nhiên Minh Hàn cũng giới tính thật của Phù Đồ, sẽ với khác rằng chuyện trong phòng của Vu Việt ?
Thậm chí còn chẳng một chút biểu cảm kinh ngạc đối với thận phận nữ tử của Phù Đồ, đối với mà , tài năng liên quan gì tới giới tính.
“Gần đây thái tử điện hạ đột nhiên bệ hạ phái đến doanh trại kỵ binh, là để rèn luyện, nhưng thực sự thì điện hạ đưa chú ý gì với ngài đúng ?”
“ , chính là do cái tên tiểu tử bất cần đời , nếu do , Cô thể khiến cho Phù Đồ tức giận ?”
“Cái quan trọng sai , mà quan trọng là ngài còn đồng ý với cái đề xuất của vị thái tử bất cần đời đó ?”
Sắc mặt Vu Việt bỗng chốc xanh mét giống như xiết cổ, sát khí bừng bừng.
Minh Hàn hề nhếch mày, bắt đầu như cõi thần tiên.
“Minh Hàn.” Vu Việt trầm giọng , “Ngươi là đại thần đắc lực của Cô, ngươi hẳn tận lực san sẻ với Cô chứ tìm cơ hội để móc Cô đúng ?”
Minh Hàn uống ngụm , hỏi: “Thế bệ hạ thần gì đây?”
“Chắc chắn Phù Đồ đang ở , phái của ngươi đưa Phù Đồ về .”
Minh Hàn ngẩng đầu phía Vu Việt, nhưng tầm mắt đang đặt ở cái góc nào…Hắn chậm rãi : “Bệ hạ, chỉ sợ ngài thế sẽ chỉ khiến cho Phù Đồ tức giận thêm thôi, cho dù ép buộc đưa về , sẽ tiếp tục trốn .”
“Thế bây giờ?”
“Không bằng để thần đích xem , giờ quan hệ của thần và Phù Đồ , khuyên giải mấy câu, lẽ sẽ chút tác dụng.”
Vu Việt trầm tư một lúc, gật đầu đồng ý, nghiêm trọng dặn: “Nhất định ‘Khuyên’ Phù Đồ về đấy!”
“Tuân lệnh.” Minh Hàn trưng vẻ mặt “Ngài cứ yên tâm giao cho thần”.
Phù Đồ tìm đến một thôn cách Tiệm Hề mấy trăm dặm, nơi đây núi xanh nước biếc, ruộng đồng mênh mông, trong thôn vọng tiếng gia súc gia cầm,bên thôn cây hạnh rợp bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không giống với những thôn khác, thôn lớn tuổi, chỉ mấy trăm đứa bé, lớn nhất cũng chỉ mười tám tuổi, nhỏ chỉ sáu, bảy tuổi, bọn chúng quần áo mộc mạc, ở trong độ tuổi chơi đùa vô tư nhưngnhững đứa trẻ bắt đầu lụng vất vả, mặc dù cuộc sống khó khăn,thế nhưng mặt ngập tràn vẻ vui sướng.
Chiều tà tràn xuống đầy ắp thôn xóm, mùi thức ăn bay từ trong các ngôi nhà.
“Xem tới đúng lúc nhỉ.” Một giọng quen thuộc lọt trong tai của Dư Sơ đang nấu ăn trong bếp.
Khuôn mặt Dư Sơ lộ vẻ vui mừng, đặt nồi xuống đón, chỉ thấy Phù Đồ đang trong ráng chiều. Hơn mười đứa bé đang tò mò vây quanh nàng.
Dư Sơ đưa nàng trong, cũng với mấy đứa trẻ : “Không vẫn vị đại nhân lập thôn là ai ? Chính là vị đấy.”
Mê Truyện Dịch
Những đứa bé xung quanh bắt đầu xôn xao, khuôn mặt hưng phấn cảm kích, trong đó một đứa bé nam mười tuổi hỏi: “Ngài chính là cha của chúng con ?”
Mặc Phi im lặng.
Dư Sơ ngượng ngùng : “Bọn trẻ gọi Dư Sơ là “Mẹ”, cho nên mới coi ngài là cha.”
“Không .” Mặc dù Mặc Phi quen chung sống cùng với mấy đứa trẻ, nhưng trong lòng cũng vô cùng yêu thích chúng, chỉ tiếc kiếp nàng thể con cái.
Trong nhà Dư Sơ mấy đứa bé còn nhỏ, bình thường đều do nàng chuẩn cơm canh cho chúng, mà những đứa lớn hơn một chút đều Dư Sơ sắp xếp thỏa.
Khi mới tới đây, những đứa trẻ đó đều trải qua một thời gian đói khát lâu, cho đến tận khi quen thuộc với những việc nhà và việc nông thì mới thích ứng với cuộc sống. Người càng nghèo thì càng chăm chỉ, những đứa trẻ trải qua bao nhiêu gian nan khốn khó, cho nên vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại.
Những năm gần đây, Mặc Phi lượt phái tới khắp nơi lập nên những thôn xóm chuyên thu dưỡng cô nhi và một nghèo túng, phân chia đồng ruộng,tạm miễn thu thuế, năm năm , những nơi cằn cỗi thế sẽ thực sự trở thành những thôn trang chân chính, ruộng gia đình.
Mấy ngày , Mặc Phi vẫn theo những đứa trẻ lên núi, khi nhàn rỗi thì kể chuyện cho chúng , dạy chúng tên của chính , mặc dù khuôn mặt của “Hắn” hề tươi , nhưng tính tình nhã nhặn, chútkiêu ngạo, nhanh chóng những đứa trẻ yêu mến, gọi “Cha” vô cùng thiết.
“Cha, một ông cọc gỗ đến thôn .” Hôm nay, một đứa bé chạy tới ruộng báo tin cho Mặc Phi.
“Ông cọc gỗ?”
“ , ông chỉ bảo gọi cha tới thêm nữa, trông hệt như cọc gỗ ở đằng kìa.”