Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 33: Phù Đồ Nữ Tướng



Buổi Tài sĩ luận hội vẫn diễn liên tục cho đến lúc chạng vạng mới chấm dứt, quá trình lên xuống phập phồng, đủ loại nhân tài xuất hiện, các biện hộ đặc sắc dường như vẫn còn cho thỏa mãn tâm nguyện.

Mặc Phi cũng cảm thấy kiểu luận hội khô khan, nếu như chỉ là biện luận, thì cũng thực là thú vị ngờ.

Lúc chuẩn rời , ít tài sĩ chủ động đến chào hỏi nàng, lời đều là kính nể ngưỡng mộ.

Qua , cái tên “Phù Đồ – khách khanh của phủ Nhung Trăn” nhanh chóng truyền khắp thượng tầng của Tiệm Hề. Tuy rằng chỉ phát biểu hai , nhưng đầu thì dùng một câu chuyện khiến cho Đại vương tử miễn trừ quỳ lễ trong Tài sĩ luận hội ; thứ hai thì chỉ bằng vài đoạn đối thoại ngắn ngủn khiến cho Triệu Hàm – chuyên lấy tài hùng biện mà nổi tiếng á khẩu.

Phong thái như , thể nổi tiếng đây?

Những tham gia luận hội đều nhớ kỹ vị dung mạo tuấn nhã , khí chất trong vắt, ngôn từ, cử chỉ đều lộ phong thái hơn .

Phù Đồ, tự là Mặc Tử, khách khanh trong phủ Nhung Trăn, tư dung mĩ mạo, am hiểu biện luận, trí tuệ, nội liễm.

Mê Truyện Dịch

Trở phủ Nhung Trăn vương, sắc mặt Lô Ngôn vẫn còn trắng bệch, Mặc Phi chuyện với , cũng yên lòng. Vu Việt thực sự cho sợ hãi như ? Chỉ là phong độ thất thường thôi mà? Từ đến nay, phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề chú trọng sở trường văn ngôn, võ lực của Vu Việt Võ đủ sức để bù đắp tất cả. Vì thế biểu hiện trong Tài sĩ luận hội nổi trội gì, trái còn hơn chứ, so sánh với lúc , Mặc Phi cảm thấy phần phách lối. Trong đó, dĩ nhiên là nàng ý niệm tự bảo vệ trong đầu, nhưng quan trọng hơn là đạt sự công nhận của Vu Việt, đổi lấy sự tín nhiệm và coi trọng của .

Nàng cho rằng việc thể thì cứ mạnh dạn mà , điều lẽ là bởi nàng chút bất đồng với nơi đây, những quyền cao chức trọng cũng thể khiến nàng mang tâm lý kính sợ, nhiều nhất thì sẽ tự cho là đúng, đồng thời cũng thường xuyên nhắc nhở bản thận trọng từ lời đến việc , nhưng mà trong nội tâm của nàng cũng chút thanh cao của trí thức, tiếp nhận sự khác biệt trong giáo dục cùng với ảnh hưởng của tư tưởng bình đẳng ngang hàng, một việc, chỉ cần thể thì nàng sẽ kiên trì đến cùng, ví dụ như quỳ lạy.

Lạy trời, lạy đất, lạy cha , tiền bối; chỉ duy quỳ gối uy quyền thì nàng . Nàng cũng kiên trì như thế chẳng ý nghĩa gì ở đây, nhưng ít hãy để nàng tạm thời giữ một điểm .

Vu Việt sớm cưỡi ngựa về tới phủ một bước , mà Mặc Phi, khi tạm biệt Lô Ngôn ở hành lang thì chuẩn đến thư các tìm mượn một bộ sách về .

Những bộ sách gần đây nàng xem đều liên quan đến lịch sử, để thể sống , bước đầu tiên là hiểu rõ bối cảnh của thời đại , cũng là một trong các bước quan trọng nhất.

Ở đoạn rẽ hành lang, khi Mặc Phi chọn xong sách trở về, nàng gặp Vu Việt đang chuẩn đến thư phòng.

Mặc Phi hành lễ chào hỏi, mang tư thế chờ rời , ai ngờ cái cứ ở mặt nàng yên lặng một lúc lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đại nhân, ngài việc gì ? Nếu việc gì thì xin ngài hãy nhanh , cứ như thì thực khó chịu đó! Mặc Phi nhịn , liếc mắt lên .

“Biết đánh cờ ?” Rốt cuộc Vu Việt cũng mở miệng hỏi một câu như .

“Biết sơ sơ.”

“Còn cưỡi ngựa?”

“Không giỏi.”

Lặng yên một hồi, Vu Việt : “Vậy ngày mai ngươi tìm Yên Kiều, đến chuồng chọn một con , rảnh rỗi thì luyện tập cho , mấy ngày nữa, ngươi sẽ cùng bổn vương về đất phong.”

“… Dạ.”

Vu Việt rời . Mặc Phi ngây một hồi, đó thì mừng rỡ, cuối cũng cũng đạt kì vọng , chỉ cần thể đến Nhung Trăn thì thể yên tâm mà phát huy sơ trường, tích góp lực lượng vì sinh tồn .

Mang theo tâm tình vui vẻ, Mặc Phi trở nơi ở, mấy ngày nàng cũng cần gì cả, chuyên tâm nghiên cứu tài liệu là .

mà vì Vu Việt hỏi nàng chơi cờ ? Chẳng lẽ đến đất phong còn chơi cờ…

“Không ngờ luận hội thú vị như .” Trong thư phòng, Minh Hàn vuốt râu ngừng.

“Phù Đồ , quả thực là nhanh trí.” Yên Kiều gật đầu, giọng điệu phần khen ngợi.

“Điều chỉ đơn giản là nhanh trí.” Minh Hàn , “Nhìn bên ngoài thì ‘Hắn’ giống như tuổi trẻ sức lực dư thừa, tài trí càng cao thì càng mong thể hiện, việc lớn mật suy nghĩ thấu đáo. để ý mấy ngày nay, từng phát hiện ‘Hắn’ cậy tài khinh , tham cầu danh lợi. Ngoại trừ lúc đầu nhập phủ một bản giản thư về nông nghiệp và luận hội bất đắc dĩ mặt, thời điểm còn , ‘Hắn’ nội liễm mà tự giữ , bình tĩnh mà thận trọng, việc thỏa đáng. Nếu như ‘Hắn’ là một tuổi, kinh nghiệm đầy thì gì kì lạ, thế nhưng tuổi đời của kẻ còn quá trẻ, thậm chí thể gọi là thiếu niên, loại tâm tính cũng đủ để khiến cho vô tài sĩ cảm thấy hổ.”