Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 36: Phù Đồ Nữ Tướng



* Lãnh ngạo tuyệt quyết: lạnh lùng kiêu ngạo, quyết định thì đổi.

“Bây giờ Phù Đồ rời khỏi phủ Nhung Trăn mà mới khó giữ tính mạng.” Mặc Phi cũng tin Vu Việt thể dễ dàng tha thứ cho một chuyện như , “Thay vì chuyển đổi liên tục, bằng thích ứng trong cảnh.”

“Nếu như Văn Trọng thể cầu xin Đại vương tử…”

Mặc Phi ngắt lời: “Lão sư của Phù Đồ từng giảng cho một câu chuyện, hứng thú ?”

“… Xin hãy .”

“Có một gã thư sinh trẻ tuổi chuẩn rời xa quê hương, khi , đến bái kiến tộc trưởng xin chỉ dạy. Tộc trưởng cho ba chữ: sợ. Sau đó với : ‘Bí quyết của đời sáu chữ, hôm nay cho ngươi ba chữ , cũng đủ cho ngươi dùng trong nửa đời .’ Ba mươi năm , học trò năm nào quá tứ tuần*, đạt một thành tựu nhưng cũng nhiều ưu phiền, trở quê hương, bái phỏng vị tộc trưởng nữa. Đáng tiếc tộc trưởng qua đời, nhà của vị tộc trưởng đưa một phong thư kín, cho : ‘Đây là vật khi còn sống để cho ngươi, ngươi nhất định sẽ trở về.’

* Quá tứ tuần: hơn bốn mươi tuổi.

“Người thư sinh lúc mới nhớ, năm đó tộc trưởng chỉ đưa một nửa bí quyết, còn một nửa thì . Vì thế mở bức thư , mặt là ba chữ rõ ràng: hối (hận).” Mặc Phi bình thản Vệ Tuyên, “Tiên sinh hiểu ý của Phù Đồ ?”

“Không sợ, hối…” Vệ Tuyên thì thào tự .

Phù Đồ thêm, chỉ những đám mây trôi nổi bầu trời ngoài cửa sổ, điềm tĩnh mà lạnh nhạt.

“Thực sự thể sợ hối ?” Vệ Tuyên hỏi.

“Tiên sinh thể ?” Mặc Phi hỏi .

Hai đều yên lặng, bên trong chỉ còn hương quanh quẩn thản nhiên.

Trong vòng loạn thế nơi , thế cục mỗi ngày đều biến đổi, ai thể đoán tương lai của bản , lẽ sẽ danh chấn bốn phương, lẽ sẽ kết thúc thảm đạm. Ai thể khẳng định cả đời từng sai, sẽ sợ hãi, sẽ hối hận?

Vệ Tuyên về phía thiếu niên mắt, ngay ngắn như núi, phong thái như vực sâu, trong đầu bỗng hiện lên bốn chữ: danh sĩ chi phong*.

* Danh sĩ chi phong: danh sĩ gió (đạm bạc, truy cầu danh lợi).

Hắn tiếc nuối: “Ngọc quý trao cho thợ hèn, sẽ coi trọng; tài lớn ở nơi vô tri, hành động cũng khó.”

Mặc Phi đáp: “Người nhân ái thì hướng tới nhân ái, trí thức thì hướng tới trí tuệ.”

Vệ Tuyên cảm khái.

Vì thế, hai thêm về chuyện nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Mặc Phi dậy hành lễ : “Lúc Văn Trọng chiếu cố Phù Đồ nhiều như , bây giờ Phù Đồ xin cảm tạ.”

Vệ Tuyên vội dậy đáp lễ: “Phù Đồ khách khí , Văn Trọng còn chịu ơn cứu mạng của Phù Đồ đấy thôi.”

“Như thế, Phù Đồ xin cáo từ, cơ hội gặp sẽ pha tâm sự.”

Vệ Tuyên lắc đầu: “Hôm nay từ biệt, sợ rằng khó gặp , Phù Đồ bảo trọng.”

“Văn Trọng cũng .”

Vừa tới cửa, tiếng của Vệ Tuyên truyền đến: “Sau , dù cho các vị chủ tử thế nào, mong rằng chúng sẽ đổi, vẫn là bạn bè như .”

Mặc Phi ngừng , gật gật đầu, đó chậm rãi rời cùng Mộc Hề.

Ngay khi Mặc Phi rời lâu, một vị nam tử từ phía bức bình phong, quý khí tuấn nhã, rõ ràng chính là Đại vương tử Lệ Thần.

“Điện hạ.” Vệ Tuyên hành lễ với .

Lệ Thần cửa, vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc.”

“Vừa vì điện hạ xuất hiện? Nếu như điện hạ tự chiêu mộ, lẽ sẽ thuyết phục Phù Đồ.”

Lệ Thần : “Văn Trọng thấy ‘Hắn’ mang theo hạ nhân trong phủ Vu Việt đến ? Chỉ một điểm thấy ý tứ của ‘Hắn’.”

Mê Truyện Dịch

Vệ Tuyên giật . Không thể , đôi khi, tâm tư thông minh cũng thực là chênh lệch…

Lệ Thần : “Lần đến, mặc dù chiêu mộ một nhân tài, nhưng cũng là thu hoạch, câu chuyện cũng .”

“Điện hạ , Văn Trọng quen ‘Hắn’ khá lâu, thế mà ngày hôm qua mới sở trường kể truyện lý như .”

“Xem Vu chiêu mộ cho một nhân tài, chỉ mong đối xử tử tế với ‘Hắn’, tương lai…”

Tương lai như thế nào, Lệ Thần cũng thêm gì nữa, nhưng Vệ Tuyên thể đoán đại khái, thiên hạ trong tương lai đều là của Đại vương tử, Phù Đồ cũng .

Trở chỗ ở, Mặc Phi bổ nhào lên giường, với Mộc Hề đang trợn mắt há mồm: “Ta mệt mỏi, đến tối hãy đánh thức , bữa tối cũng ăn muộn một chút.”

Mộc Hề gật đầu cáo lui.