Mặc Phi giữ chặt dây cương, ánh mắt về phía nam nhân đang cưỡi ngựa đỉnh núi, tóc dài tung bay, tay áo đón gió, ánh chiều tà, giống như một vị thần.
Nàng điều khiển ngựa tới gần, theo ánh mắt về phương xa, bộ Tiệm Hề đều ở chân , hùng vĩ, bao la.
Nhìn thấy cảnh , Mặc Phi cần hỏi cũng hiện giờ Vu Việt đang suy nghĩ cái gì.
Thiên hạ hùng xuất ngã bối, vương đồ phách nghiệp đàm tiếu trung*. Nam nhi thời loạn thế, ai đầu?
* Thiên hạ hùng xuất ngã bối, vương đồ phách nghiệp đàm tiếu trung: hùng trong thiên hạ để lưng , vương đồ bá nghiệp như chuyện phiếm.
Mê Truyện Dịch
Thời đại nam nhân là vương giả, liệu nàng thể vì mà xông pha một mảnh trời ?
“Phù Đồ, ngươi cho rằng bổn vương…”
Vấn đề nửa câu thì lướt qua, Mặc Phi thể đoán nửa câu của , nhưng đáp lời.
Hai cứ yên lặng phía xa lâu.
Cho đến khi Vu Việt “Phi ngựa trở về thôi.” Hai bèn thúc ngựa chạy nhanh xuống núi.
Lần đầu tiên Mặc Phi cưỡi ngựa phóng túng như thế, học cưỡi ngựa ở trường đua lúc thể vui sướng như hôm nay, bốn bề núi non, thảm cỏ xanh biếc, khí tươi mát còn mang theo mùi hương hoa. Tiếng gió đùa bên tai, thổi qua mái tóc ngắn của nàng, cảm giác như đang bay bổng.
Lúc , nàng thực sự cất tiếng to, nhưng mà nàng , mặt than trời sinh khiến cho cảm xúc của nàng khó thể lộ ngoài, nhiều nhất chỉ thể nhẹ.
Không cưỡi bao lâu, rốt cuộc Mặc Phi thỏa thuê, đồng thời thể lực cũng phần chống đỡ nổi, leo xuống ngựa, hai chân nàng đều bủn rủn.
Vu Việt yên lặng khuôn mặt vì vận động nhiều mà phiếm hồng , một lúc lâu mới thản nhiên : “Dù cho là văn nhân, thể lực của ngươi cũng quá yếu, về cơ hội thì luyện tập nhiều .”
“Vâng.” Ai da, đây là sự thực.
Thời điểm trở về, Vu Việt phá lệ xuống ngựa thong thả cùng với Mặc Phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi thực sự mừng sợ, nàng còn tưởng nam nhân sẽ cưỡi ngựa trở về chứ!
Dù rằng nghi hoặc, tự nhiên Mặc Phi sẽ thức thời mà dò hỏi, chậm rãi tản bộ cùng cũng tệ, lúc còn điạ vị chủ tớ nữa, chỉ hai vị khách đang hứng thú dạo chơi mà thôi.
Khi Mặc Phi đang hưởng thụ sự nhàn tản hiếm , cổ của nàng bỗng vật gì đó quẹt qua, đưa tay sờ một cái, chạm một bông hoa tươi đang hé nở. Quay đầu , bất ngờ thấy một nhóm thiếu nữ bên dòng suối đang đùa, xô đẩy hướng sang phía bên .
Hiển nhiên hoa là do các nàng ném. Lần đầu tiên Mặc Phi thấy thiếu nữ của thời đại , lúc đường, hiếm nữ tử trẻ tuổi xinh xuất hiện. Mặc dù mấy thiếu nữ mắt xinh xắn lắm, nhưng tuổi trẻ, tinh thần phấn chấn, khi hai mắt rủ xuống sinh động, hết sức đáng yêu.
Đang lúc nàng mê mẩn, bỗng nhiên cảm thấy hoa tươi trong tay một bàn tay rút , ném xuống đất, mấy thiếu nữ cách đó xa lập tức phát những tiếng hô thất vọng.
“Loại nữ nhân tư sắc thế cũng thể lọt mắt ngươi ?” Giọng lạnh lùng của Vu Việt truyền tới.
Mặc Phi liếc một cái, trả lời: “Các nàng đáng yêu.”
Vu Việt mím môi, ánh mắt về phía , lạnh: “Nếu ngươi thích, bổn vương đưa ngươi vài .”
Cái … “Không, cần, Phù Đồ tạm thời cần cái …”
“Hừ!” Vu Việt bỗng xoay lên ngựa, “Bổn vương về phủ , ngươi tự đuổi cho kịp.” Nói xong, cứ như mà rời .
Mặc Phi phần hiểu theo bóng dáng đang xa, trong lòng nghi hoặc, tâm tình của đổi thất thường giống như thời tiết ?
Lắc lắc đầu, Mặc Phi cũng leo lên lưng ngựa, lững thững chạy về.
Lúc Mặc Phi còn , vị trí của nàng trong lòng Vu Việt dần dần sự khác biệt, chỉ là tài sĩ, cũng chỉ là thuộc hạ…
Không lâu , Vu Việt thực sự tặng cho Mặc Phi vài mỹ nữ, gần gũi các nàng thì , chỉ là những mỹ nữ ở bao lâu chẳng hiểu mà biến mất. Đương nhiên, điều để nãy .
Lúc Mặc Phi trở phủ Nhung Trăn thì qua giờ cơm, kể từ khi nàng thời đại , cho đến giờ cũng từng thả lỏng vui sướng như hôm nay, khi Vu Việt về một , nàng dừng dừng, thưởng thức phong cảnh, ung dung dạo chơi, bất tri bất giác tới chạng vạng.
“Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về .” Vừa dắt ngựa chuồng, Mặc Phi thấy Mộc Hề đang vội vàng tới.