“Xây dựng thư xá?”
“Trong các môn hạ tài sĩ đông đảo của Chủ công, phần lớn đều việc gì , bằng xây dựng một khu dạy học công, thu hút đông đảo trẻ em đến học, lấy tài sĩ thầy, truyền đạo thụ nghiệp. Hiện giờ tạo giấy quy mô nhất định, biên soạn tài liệu giáo trình sẽ càng đơn giản thuận tiện hơn. Bồi dưỡng nhân tài là trọng điểm trong tương lai, thế thì Chủ công một bước?”
“Ý kiến .” Vu Việt vỗ nhẹ mặt bàn, hỏi, “Phù Đồ kế hoạch cụ thể ?”
“Ừm… tuyển sinh trường học, chọn lựa thầy giáo, chiêu mộ tử, điều kiện chiêu mộ, biên soạn giáo trình, cách thức thi cử…” Mặc Phi quỳ ở gối nệm, dựa bệ cửa sổ, một tay đặt cạnh cửa, dáng vẻ buồn ngủ, giọng cũng ngày càng nhỏ.
“Phù Đồ?” Vu Việt nhẹ giọng gọi một tiếng.
Mặc Phi nỉ non vài tiếng, nhắm hai mắt , dường như ngăn cơn buồn ngủ.
Thời gian gần đây Vu Việt rời ngày càng trễ, vì khiến cho nàng thường xuyên ngủ đủ giấc, phòng nữa, cho nên nàng cũng chống cự cơn buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy ôm, đó mang tới chiếc giường quen thuộc.
Mặc Phi ôm lấy chăn nệm theo bản năng, khóe miệng cong lên.
Loại biểu cảm thỏa mãn khó gặp, bởi vì mặt than, mặt Mặc Phi bao giờ xuất hiện biểu cảm khoa trương quá mức thế , ngay cả mỉm cũng hiếm . mà lúc nụ xuất hiện, mang theo một cảm giác nên lời, cho tâm tình cũng nhu hòa trở .
Vu Việt mê mẩn, mi , mắt , môi , đều hấp dẫn.
Hắn cúi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khát vọng lâu, tinh tế thưởng thức, răng lưỡi chạm nhẹ.
Theo sự xâm nhập từ từ, thở của Vu Việt càng thêm nặng nề. Môi dọc theo hai má, chậm rãi hướng phia cổ, một bàn tay to cũng xoa cánh tay, khửu tay trong tay áo “Hắn”…
“Ưm…” Đột nhiên Mặc Phi ***** một tiếng, vô thức kéo chăn nệm, chùm đầu trong đó, thành công ngăn trở công kích của Vu Việt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Động tác của Vu Việt dừng , thể của thiếu niên giống như cây thuốc phiện, khiến cho ***** trong lòng trở nên điên cuồng. khi đến trang phục nam tử “Hắn”, trong mắt hiện lên sự đấu tranh. Lấy phận, địa vị của , ai thể cự tuyệt sự sủng ái của , nhưng nếu như cứ cương quyết giữ lấy thiếu niên tài hoa xuất chúng , khả năng sẽ phá hủy “Hắn” mất. Tài năng của “Hắn”, , con của “Hắn”, cũng . Thực sự khó mà cả hai.
“Phù Đồ, bổn vương nên với ngươi đây?” Vu Việt nghiêng bên Mặc Phi, nhẹ nhàng tự .
Lần dừng , nhưng còn thể nhẫn nại bao lâu nữa? Lần đầu tiên sinh hoài nghi với khả năng kiềm chế của chính .
Phù Đồ, đừng phản bội , cũng đừng rời khỏi , nếu …
Ngày hôm tỉnh , Mặc Phi cảm thấy thắt lưng đau, duỗi một cái, phát hiện mặc y phục ngày hôm qua ngủ một đêm. Hơi nhíu mày, nàng nghĩ hôm qua ngủ như thế nào? Vốn dĩ đang trò chuyện với Vu Việt, hình như đến xây dựng thư xá gì đó, đó…
Sau đó nàng ngủ? Ngủ ở ngay mặt của Vu Việt?
Mặc Phi im lặng.
“Đại nhân, ngài tỉnh .” Tích Chi bưng một chậu nước , hầu hạ Mặc Phi rửa mặt chải đầu như thường lệ. Nàng vụng trộm đánh giá chủ tử của , Mặc Phi việc và nghỉ ngơi quy luật, cho dù ngủ trễ cũng thể tỉnh đúng giờ, chỉ là ngờ ngày hôm qua tiếp điện hạ một đêm, mà “Hắn” vẫn thức dậy …
Mặc Phi rửa mặt xong, cạnh bàn gương, Tích Chi lấy lược chải tóc cho nàng một cách tự nhiên.
“Tóc của đại nhân mềm mượt, nếu để dài chắc chắn sẽ .” Tích Chi hâm mộ , “Chỉ điều, hình như tóc của đại nhân mọc chậm nhỉ?”
Trong lòng Mặc Phi run lên, nàng cũng chú ý tới vấn đề , chỉ là chú ý lắm, thế nhưng theo thời gian trôi qua, chỉ tóc nàng hề sinh trưởng, ngay cả chuyện mỗi tháng một cũng dần dần dừng . Tuy rằng cần phiền lòng vì băng vệ sinh, nhưng mà nếu cái , nàng vẫn là một bình thường ? Sẽ ngày nào đó tỉnh , nàng biến thành một nam nhân chân chính chứ!
Nếu là thế cũng , ít nhất nàng cần lo lắng lộ giới tính. mà nếu thể tìm nguyên nhân biến hóa nàng, nàng sẽ thể yên tâm .
Vấn đề đầu mối cứ tạm gác phía , chuyện nàng xuyên vốn ly kỳ , nhiều thêm một chuyện nữa cũng chẳng nhằm nhò gì.
Mê Truyện Dịch
“Tích Chi, tối hôm qua thể thất lễ, Chủ công tức giận ?”