“ .” Thẩm Bạc , “Nếu như Chủ công xử lý, bọn họ sẽ tiếp tục bán lương thực bên ngoài, hiện giờ chiến sự liên tiếp, giá cả lương thực tăng cao gấp mấy năm .”
“Nếu xử lý đúng phương pháp, áp chế kiêu ngạo của bọn họ thì khiến cho bọn họ oán hận.” Bách Lý Mặc cân nhắc , “Chắc chắn chỉ dựa nghiêm trị là giải quyết .”
Vu Việt vị trí của , Mặc Phi như đang suy nghĩ, hỏi: “Phù Đồ, trong An Bang Thất Sách của ngươi về phát triển buôn bán, chăng ngươi nghĩ đến kết quả thương nhân phát triển lớn mạnh? Chính sách còn thể thi hành tiếp ?”
Mặc Phi trả lời: “Vì thể thi hành? Thương nhân coi trọng tiền tài, chỉ cần chúng cho bọn họ đủ lợi ích, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện mà ủng hộ Chủ công.”
“Ý của ngươi là tiếp tục nới lỏng chính sách thương nghiệp ư?” Vu Việt nhíu mày.
Bách Lý Mặc là đầu tiên phản đối: “Điều khẳng định , nới lỏng quá sẽ dẫn đến rối loạn.”
“Nới lỏng đương nhiên thể , Chủ công nên đồng thời, cấp cho bọn họ lợi ích, ban hành thương pháp*, tác dụng của việc sáng lập thương bộ mà Phù Đồ đề xuất là ở chỗ .”
Mê Truyện Dịch
* Thương pháp: luật thương nghiệp.
“Thương pháp?”
“Thương nhân trục lợi, chúng cung cấp cho bọn họ con đường kiếm tiền, ngoại trừ quyền kinh doanh muối, vũ khí, vật tư trọng yếu, v.v…Chủ công nắm chắc ở trong tay, những thứ còn đều thể tuỳ cơ ứng biến, ví dụ như giấy, kỹ thuật ở trong tay Chủ công, thể cấp quyền kinh doanh cho thương nhân. Chỉ là, nếu bọn họ kiếm tiền ở hạng mục thì nhất định theo khuôn khổ của thương pháp, phát động mua bán, xuất nhập ít nhiều, giá cả thấp cao, thu thuế thu nhập, hàng tháng kiểm kê, hàng năm khảo sát. Nếu lo lắng chuyên nghiệp, thành lập thương học để dạy dỗ; nếu sợ hăng hái, lấy kim bài* để cổ vũ phát triển; thiếu thốn thương nhân, thành lập công quỹ trung gian để dẫn dắt; thiếu vốn lừa gạt, thu thuế bảo vệ, lập quy định buôn bán, bảo vệ thiện, trừng trị kẻ ác, như thế thì lo gì thương nghiệp phát triển, khống chế thương nhân?”
* Kim bài: giống như chứng nhận chất lượng trao cho thương nhân, họ cũng nhờ điều mà nổi tiếng hơn, ăn phát đạt hơn.
Lời , lập tức khiến cho những ở đây chấn động, bọn họ đều là những tri thức, chỉ tới linh hoạt hiểu , gật đầu tán thành với .
Chậm rãi hồi phục, Mặc Phi tiếp tục : “Muốn thiết lập thương pháp chỉnh, cần thiết hiểu buôn bán, nắm chắc tình hình thị trường, nếu tất cả đều chỉ vô ích.”
“Nói lý, lý.” Mạnh Tuyền gật gật đầu, vô cùng đồng ý.
Mặc Phi còn điều gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiển nhiên Vu Việt do dự của nàng, : “Có vẻ như Phù Đồ vẫn còn điều hết, cứ đừng ngại.”
“Vâng.” Mặc Phi một vòng xung quanh, thẳng, “Phù Đồ đề nghị, thăng chức vị cao cho bộ thương nhân.”
Lời , những ở đây ồ lên một trận, tuy rằng chỉ hơn mười , nhưng một nửa trong đó đều tài sản riêng.
“Vì ?” Mạnh Tuyền hỏi.
“ ! Phù Đồ , đề nghị quá vô lý! Chẳng lẽ thương nhân thì thể yên lòng dân chúng, tài trị quốc ?” Mấy khách khanh tài sản riêng phản đối.
“Cũng .” Sắc mặt Mặc Phi bình tĩnh, , “Quan liêu cấu kết, quyền lớn chức cao, thể sẽ chuyên quyền, khó tránh khỏi lấy việc công việc tư, chư vị ở đây, mấy dám bản từng lợi dụng quyền thế để kiếm chác lợi nhuận?”
Mọi im lặng.
“Lại ai dám bản từng lấy thế áp , bóc lột kẻ , chèn ép lợi ích của khác?”
Ánh mắt của Mặc Phi lướt qua tất cả , đều cúi đầu né tránh.
“Mặc dù Phù Đồ bao giờ buôn bán, nhưng mà cũng thương trường hai chữ ‘Công bằng’, nếu như những kẻ chức vị cao thể gương , thương pháp lấy gì để răn đe ? Chư vị tấm lòng của dân chúng, vì khi đang hưởng thụ sự tôn sùng còn tranh lợi cùng với dân?”
Lời của nàng khiến cho những còn á khẩu trả lời .
Lúc Mặc Phi đột nhiên dậy, thi lễ với những ở đây: “Phù Đồ cáo trạng, nếu lời ngông cuồng, xin hãy thứ . Cuối cùng Phù Đồ một lời, nhà cao cửa rộng ba ngàn, bằng lưu danh thiên cổ.”
“Hay.” Vu Việt lớn tiếng , “Lời của Phù Đồ, các khanh dị nghị gì ?”
Chư vị hai mặt , vẻ mặt phức tạp, nhưng ai lên tiếng phản đối nữa.