“Ngươi mua nhà?” Sau khi nghị sự, Vu Việt giữ một Mặc Phi, hỏi.
“ .” Mặc Phi trả lời.
“Không thích nơi ở hiện tại ?”
“Không , là vì trong nhà Phù Đồ càng ngày càng nhiều, cũng đến thời điểm đặt mua một ngôi nhà .”
Vu Việt trầm ngâm một lúc lâu, : “Viện tử của ngươi đúng là nhỏ thật.”
“Phù Đồ ở một thì quan tâm lớn nhỏ, chỉ điều bây giờ Cơ , gần đây bạn cũ đến thăm, lúc mới phát hiện thuận tiện lắm.”
“Bạn cũ? Là phương nào?”
“Là một võ giả Phù Đồ quen đây, tên là Cô Hạc.”
Vu Việt gật gật đầu, hỏi nhiều nữa, chỉ âm thầm nhớ kỹ .
Hai chuyện, rảnh rỗi bước tới hoa viên.
Vu Việt mái ngói lầu các cong cong phía xa, thản nhiên : “Ngươi cần mua nhà nào nữa, ngày mai bổn vương sẽ ban thưởng cho ngươi một tòa.”
“Vô cớ thưởng, Phù Đồ dám nhận.”
“Bổn vương ban cho, gì mà Phù Đồ dám nhận?” Vu Việt dừng bước, yên lặng “Hắn”.
“Cái gọi là công thì nhận thưởng, Phù Đồ tự Chủ công thiên vị , bình thường cũng liên tiếp ban cho nhiều thứ, trong lòng bất an, nay càng dám nhận tòa nhà Chủ công ban cho nữa.”
Vu Việt : “Bổn vương đương nhiên thiên vị ngươi, ngươi cần gì bất an?”
“Đương Nhiên?” Mặc Phi bình tĩnh , “Xin thứ cho Phù Đồ thẳng, quân vương, lúc lấy việc thiên hạ việc công, vô tư cầu lợi, nếu như bởi vì thiên vị mà mất sự công bằng, nhất định sẽ chê trách, Phù Đồ cũng khó thoát khỏi tội .”
Vu Việt hờn giận : “Nói như thế, ngay cả sủng ái một , bổn vương cũng thể ?”
“Thân thiết với hiền thần, sẽ nhận nhiều điều khuyên giải, đương nhiên thể, nhưng mà thưởng phạt rõ ràng, thể dựa yêu thích cá nhân mà tùy tiện, nếu , Chủ công thể uy nghiêm với khác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phù Đồ, ngươi!”
Mặc Phi tức giận của Vu Việt, tiếp tục : “Thân là thần tử của Chủ công, Phù Đồ nghiêm khắc với chính , nếu như hôm nay tiếp nhận tòa nhà của Chủ công, ngày khác nhận vàng bạc của Chủ công, công mà nhận thưởng, tự nhiên mà lợi, cứ thế mãi, cho dù Chủ công sợ khác chê trách, chẳng lẽ sợ Phù Đồ sủng ái mà kiêu ngạo ?”
“Tính cách của Phù Đồ, bổn vương vô cùng rõ ràng.”
“Ở lâu mới tâm tư của một , Chủ công.”
Vu Việt chán nản: “Sao ngươi tự hạ thấp giá trị của như ? Những việc ngươi cho bổn vương, chẳng lẽ còn đủ để nhận một tòa tòa nhà ?” Hắn chút nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ đưa tặng đồ vật thôi mà gian nan như ?
“Chủ công, ngài ban cho .” Mặc Phi thản nhiên , “Khi Phù Đồ dâng lên ba lễ vật, Chủ công ban thưởng tiền bạc và ruộng đất, đó mỗi tháng lượt ban cho các loại tài vật, so với khác, Phù Đồ sủng ái quá mức .”
“ mà, ruộng đất thì ngươi cho dân nghèo thuê với giá thấp, tài vật thì ngươi đổi thành lương thực và y phục cứu tế dân chạy nạn, ngươi thể còn bao nhiêu?”
“Đối với Phù Đồ mà , nhận ân của Chủ công , về phần tài vật , thể sử dụng, chuyện cá nhân của Phù Đồ, cho dù Phù Đồ tiêu hết tài sản tích góp, cũng nên để Chủ công lo lắng .”
“Ngươi! Ngươi thật sự là !” Lần đầu Vu Việt sinh một loại cảm giác sức lực nhưng chỗ sử dụng.
“Chủ công khen nhầm .”
“…” Vu Việt rối rắm “Hắn”.
Mặc Phi vẫn mặt than như .
Kể từ đó trở , Vu Việt cũng thôi ý định tặng nhà nữa, chỉ điều cuối cùng : “Bổn vương từ tới nay ngươi luôn tiết kiệm, khi mua nhà, phỏng chừng cũng nuôi nổi nhiều như . Như thế, bổn vương sẽ thu hồi mấy mỹ Cơ , ý kiến gì chứ?”
Mê Truyện Dịch
“… Không .”
Vì , vấn đề nơi ở bỏ qua.
Cô Hạc việc nhanh chóng, chỉ dùng hai ngày tìm vài tòa nhà khá ở chủ thành Nhung Trăn, khi Mặc Phi tự xem, lựa chọn một trang viện yên tĩnh nhất ở phía nam thành, nơi cách xa thành trung tâm một chút, nhưng chỉ cách Vương phủ Nhung Trăn đến mười phút lộ trình, qua thuận tiện. Quan trọng hơn là cảnh vật xung quanh trang viên thanh tịnh và đẽ, bố cục lịch sự tao nhã, thêm độ lớn , giá cả trong dự tính, cho nên Mặc Phi chút do dự mua luôn.
Sau đó, Cô Hạc tạo một tấm biển cho trang viện, gọi là “Mặc Quân phủ”. Từ nay về , nàng coi như một ngôi nhà .
Chỉ điều nhà , lẽ nàng sẽ thường ở, môn khách của Vu Việt, khi đạt sắc phong chính thức của triều đình, nàng chỉ thể coi là tư thần*, thể nhà ốc, cũng thể tự lập môn đình**.