Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 86: Phù Đồ Nữ Tướng



Mặc Phi cũng dỗ tiểu hài tử, hơn nữa mặt than, từ nhỏ vốn duyên với trẻ con. bất ngờ là đứa nhỏ cứ dính lấy nàng, mặc dù câu nào, nhưng khi Mặc Phi giúp đặt một cái tên là “Mặc Thương”, cũng chỉ nhu thuận đồng ý, hề phản đối.

Tạm thời đề cập tới việc ngựa của Vu Việt đang hành quân, lúc , trong Vương cung Chiếu Quốc, Nhị Vương Tử Lệ Kiêu đắc ý kiêu ngạo Thái tử Lệ Thần trói chặt đất, trêu trọc: “Vương , ngôi vị Thái tử thoải mái ?”

Lệ Thần mang vẻ mặt mệt mỏi, còn vẻ đẽ, phong độ khi xưa, trừng mắt dữ tợn Lệ Kiêu, lạnh nhạt : “Thắng vua thua giặc, còn lời nào để , g.i.ế.c c.h.é.m cứ tự nhiên, gì cũng !”

“Ha ha.” Lệ Kiêu vài bước vòng quanh Lệ Thần, ghé sát lỗ tai , “Vương yêu quý, hẳn là , , ngoại trừ ba thành trì ở bên ngoài, Quân vương của U Quốc còn tặng hai Vương Tử, Vương nữ Ngu Quốc chứ?”

“Vậy thì ?” Lệ Thần lạnh, “Ngươi thừa nước đục thả câu, đạt những lợi ích còn ba bốn giảng đạo nữa ?”

“Không, .” Lệ Kiêu , “Ta là, ngươi kết cục của hai Vương tử, Vương nữ ?”

“Hừ, lấy sự hoang dâm của ngươi, Vương nữ còn thể kết cục gì nữa?”

“Ha ha, ngươi cũng thật hiểu đấy” Lệ Kiêu đột nhiên hạ giọng , “ mà vương chỉ sợ cũng , kỳ thật, Vương càng ý tên Vương Tử hơn, mới mười lăm tuổi, thanh tú đáng yêu, còn hương vị hơn so với nữ nhân nữa.”

“Ngươi! Quả thực vô sỉ! Thân là Vương tộc, mặt mũi đều ngươi mất hết!”

“Vừa ngươi cũng , thắng vua thua giặc, chính là Vương, ai dám chê trách ?”

Lệ Thần tức giận lời, hít sâu vài , sắc mặt bình tĩnh trở , thản nhiên : “Ngươi với những điều gì? Khoe khoang ngươi hoang dâm vô sỉ ?”

Lệ Kiêu lộ tươi mờ ám, lấy ngón tay chọc cằm Lệ Thần, tà tà : “Nếu như giữ vị trí Thái tử của , thì những việc chẳng quan hệ gì cả, nhưng bây giờ là tù nhân của , xem, sẽ thế nào?”

Lúc đầu Lệ Thần sửng sốt một chút, đó lộ vẻ mặt hoảng sợ, chút run rẩy : “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi …”

“Vương , Vương mơ ước thật lâu, tư vị của vương như thế nào?”

Cả Lệ Thần run rẩy, cắn răng : “Ngươi dám! Ngươi rằng, bên ngoài Vương Thành còn mấy vạn cấm vệ quân, ngươi thời gian ở trong nhục , suy nghĩ thế nào để dẹp bọn chúng ?”

“Chỉ mấy vạn cấm vệ quân mà thôi, bổn Vương thượng còn để mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Còn tên Vu Việt thì ?”

Sắc mặt Lệ Kiêu trầm xuống, chỉ điều lát : “Có lẽ uy danh kỵ binh của Vu Việt hiển hách, nhưng ở trong thành , cũng tin binh lính của còn thể vượt nóc băng tường ? Huống hồ, tay còn ?”

Sắc mặt Lệ Thần xanh mét, nhất thời lời. Hắn thực hối hận, vì lúc mềm lòng sớm phái giải quyết , để kết quả thành thế .

Đột nhiên, Lệ Kiêu vươn đầu lưỡi ***** lỗ tai của một chút, nhẹ giọng : “Vương , việc đều cần quan tâm .”

Lệ Thần nhịn giãy dụa, thẹn quá thành giận : “Ta thà chết, cũng sẽ để ngươi vũ nhục.”

“Ồ?” Lệ Kiêu thẳng dậy, hứng thú kinh hoảng, chậm rãi , “Huynh dám tự tìm cái chết, lập tức sai xử tử hài tử của .”

Thân thể Lệ Thần cứng đờ, quát: “Hài tử của , ngươi gì bọn họ?”

Lệ Kiêu quét sạch bè phái của Thái tử, còn thể nương tay với hài tử của ?

“Yên tâm.” Lệ Kiêu , “Trước mắt mới chỉ nhốt ở phủ Thái tử của , nếu như hầu hạ thật , lẽ sẽ suy nghĩ thả bọn họ một con đường sống.”

Sắc Lệ mặt Thần như tro tàn, hổ và giận dữ hiện lên trong mắt, các loại cảm xúc mâu thuẫn, giãy dụa, cừu hận, v.v…Cuối cùng đầu , gì.

“Ha ha!” Lệ Kiêu đột nhiên khiêng Lệ Thần lên, phòng trong…

(Lời Editor: ặc ặc…@@)

Mê Truyện Dịch

“Mạt tướng Lan Tố mắt Nhung Trăn Vương.” Một gã cấm vệ quân mặc trang phục võ tướng quỳ một gối xuống với Vu Việt.

“Miễn lễ, tình huống mắt cho bổn vương.” Vu Việt nhiều, trực tiếp tiến vẫn đề chính.

“Thái tử Nhị Vương Tử nhốt ở trong cung, sống c.h.ế.t , mà những đại thần còn phục Nhị vương tử, hầu hết đều khống chế, tạm thời hẳn là lo lắng tính mạng.