Dừng bước , Mặc Phi liếc một cái, lạnh lùng : “Xin công tử đừng đùa giỡn nữa, cho dù thiếu thốn cũng cho khác khi nhục .”
Cô Hạc nhếch mép tà tà, cản “Hắn” rời , , cảm thấy đôi mắt phượng , khi lộ một phong tình khác, còn về phần lời của “Hắn”, tự động lướt qua. Lấy cá tính của , thể bỏ cuộc chỉ vì vài câu ?
“Cô Hạc, thất bại ?” Bên cạnh truyền đến âm thanh ồn ào.
Cô Hạc vẫn còn đắc ý, bắt bẻ : “Hoa núi cao thể dễ dàng hái xuống như ?”
“Ha ha, thế thì cũng đừng té xuống đấy.”
Cô Hạc nhún vai, để ý đùa mà trực tiếp bỏ .
“Thế nào? Cô Hạc tìm công tử ?” Vệ Tuyên xe ngựa cách đó xa, hỏi.
Mặc Phi gật đầu, gì.
“Võ giả đều là kiêu ngạo mà tùy tiện, công tử trăm ngàn để mắt tới , chỉ cần đến thành Viêm Trúc là thể mỗi một ngả .”
“Ta .” Người của thời đại bó buộc câu thúc, từng nhiều quy tắc thế tục, lời lớn mật, đùa tùy tâm. Nàng chán ghét như , chỉ là thấy ham mê nam nữ của bọn họ thật phức tạp.
Xem càng việc cẩn thận, nàng thể để cho thời đại giới tính chân thực của nàng , cho dù là dung mạo nam tử cũng vẫn sẽ đưa tới rắc rối.
Đoàn xe chạy chậm rãi, Mặc Phi tiếp tục theo Vệ Tuyên luyện tập chuyện, thuận tiện đàm luận thời sự.
Lộ trình buồn tẻ mà dài dòng, ánh mặt trời chói chang, đều nhễ nhại mồ hôi, động tác chậm chạp, tinh thần cũng vẻ uể oải.
Mặc Phi xung quanh, bên trái là vách núi đá cao, dây leo đan xen vách đá; bên là một mảnh rừng rậm rạp, xanh biếc.
Thật là một phong cảnh khó gặp đời, núi xanh nước biếc, vô cùng thích hợp dạo chơi. Đang nghĩ như , n.g.ự.c đột nhiên nóng lên, nàng lấy ngọc phù đang đeo cổ , nắm tay cảm thấy nóng, còn mơ mồ lóe ánh sáng nhạt.
Chuyện gì thế ? Sao Ngọc Phù nóng lên? Đây là tình huống từng xảy đó.
Lúc nàng đang mờ mịt khó hiểu, ở cách đó xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
“Có mai phục! Mọi cẩn thận!” Vừa tiếng cảnh báo, bên khu rừng lao một đám nam nhân hùng hổ, tay cầm đao, cầm búa kêu giết.
“Là sơn tặc.” Vệ Tuyên khẽ hô lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Nhàn Tử một bên cũng ôm bọc y phục run rẩy.
Trong lòng Mặc Phi run lên, nhanh chóng lấy chuôi d.a.o quân dụng của khỏi ba lô, nắm chặt trong tay, ánh mắt cảnh giác chăm chú tình thế giữa trận đấu.
Đội sơn tặc vây g.i.ế.c hơn bảy mươi , mà thương đội, ngoại trừ năm võ sĩ thuê , những sức lực chiến đấu cùng lắm chỉ mười , còn đều chỉ là những bình thường, những chỉ một hai chiêu chịu nổi, sơn tặc ***** hoặc là đánh cho trọng thương.
Chỉ mới mấy phút đồng hồ, thương đội c.h.ế.t thương, tiếng hét thảm bên tai dứt. Năm võ giả tuy rằng thủ bất phàm, thế nhưng cũng cách nào chú ý hết , chỉ thể ưu tiên bảo vệ đội trưởng Hứa và một vài nhân vật quan trọng.
Lúc , một tên sơn tặc giơ đao vọt tới đám Mặc Phi, mấy lập tức xuống xe tránh né.
Một đao c.h.é.m thẳng xuống phía , Mặc Phi nghiêng né tránh, mắt thấy đao xẹt qua mũi, nàng giơ chủy thủ lên c.h.é.m cánh tay cầm đao của sơn tặc, khi còn kịp kêu đau, nàng duỗi chân đá phía bụng của . Mặc dù động tác cũng coi là nhanh nhẹn, đáng tiếc sức lực đủ, chỉ thể đá lui tên mấy bước mà thôi.
“NND* nhà ngươi!” Sơn tặc lau m.á.u cánh tay, sắc mặt dữ tợn bổ tới phía nàng.
* NND: câu chửi tiếng Trung.
Nguy ! Mặc Phi căng thẳng, lúc tránh thoát.
Mắt thấy ánh đao xuất hiện, nàng chỉ thể nín thở, thẳng nhúc nhích, đang lúc nguy cơ, chỉ thấy “Keng” một tiếng, bên cạnh nàng đột nhiên vươn một thanh kiếm, bổ về phía đao đang c.h.é.m tới Mặc Phi.
“Này, thiếu niên, chứ?” Cô Hạc giơ kiếm, sáng lạn với Mặc Phi.
Sắc mặt Mặc Phi chút đổi, chỉ ánh mắt mơ hồ lộ vẻ yên lòng.
Sơn tặc đương nhiên đối thủ của Cô Hạc, vài hiệp c.h.é.m giết, m.á.u tươi đầy đất, Mặc Phi cảm thấy buồn nôn.
“Thiếu niên, lắm, lâm nguy sợ hãi, khí phách gan .” Cô Hạc thu kiếm, .
Nàng lâm nguy sợ? Chẳng qua trời sinh mặt than mà thôi… Nàng vẫn sinh sống trong cảnh an nhàn, gặp tràng diện g.i.ế.c chóc như ? Bàn tay tay áo của nàng còn đang run nhè nhẹ.