Mặc Phi suy nghĩ, mở miệng : “Chủ công, ngài và Minh Hàn đều rời khỏi đây, trong triều vị đại thần nào uy vọng đủ cao ngài tọa trấn ?”
Vu Việt : “Một nửa trong triều đều thuộc phe của bổn vương.”
“Không.” Mặc Phi lắc đầu , “Phù Đồ ý , vị nào đức cao vọng trọng đủ để chấn trụ những đại thần còn ?”
Vu Việt im lặng, tập trung suy nghĩ.
Mê Truyện Dịch
“Đại thần trong triều đều là lương tài*, điều Phù Đồ dám khinh thường.” Mặc Phi từ từ , “Nếu Chủ công vẫn ở trong triều, đương nhiên sẽ vấn đề gì, nhưng mà ngài chinh dẫn binh U Quốc, trong triều thiếu trấn sơn chi thạch**, sự đấu đá quyền lợi, dễ dàng tạo thành cục diện rối loạn, điều chắc chắn điều Chủ công mong .”
* Lương tài: tài đức.
** Trấn sơn chi thạch: Hòn đá trấn núi, ở đây về việc thiếu trấn giữ triều đình trong khi Vu Việt xuất binh.
“Phù Đồ cao kiến gì?”
“Muốn mở rộng bên ngoài thì bên trong an , Chủ công chinh chiến thiên hạ, như , tất nhiên một hậu phương vững chắc lo âu, điều chỉnh triều đình là việc quan trọng một. Phù Đồ đề nghị, đề bạt một thanh danh hiển hách mà tài năng trác tuyệt thừa tướng, để cho thừa tướng đầu, tiến hành điều chỉnh một các chức quan trong triều, lập quy định, giám sát những điểm quan trọng, tránh cho một phía phát triển lớn mạnh hoặc là theo ý .”
Sắc mặt Vu Việt thận trọng, cẩn thận từng lời của Phù Đồ.
“Chiếu Quốc trọng võ khinh văn, điều còn thích hợp nữa. Chủ công cần nắm giữ bộ nhân tài ở khắp nơi, ‘Chọn tài để bổ nhiệm, chọn ý mà theo, thì trí sẽ hết lòng tham mưu, sức sẽ dốc lòng hợp lực, nhân đức sẽ lưu truyền đức , thành tín sẽ dốc sức trung trinh’*, dùng hết tài năng, thi hành chính sách khai sáng, đạt quốc thái dân an. Tâm nguyện của Chủ công là đặt thiên hạ, như , trong lòng thiên hạ. Thiên hạ mất thì Chủ công sẽ mất, thiên hạ giàu thì Chủ công sẽ giàu , mà thiên hạ thái bình thì Chủ công sẽ thái bình.”
* Đây là bản dịch của Nguyễn Tuấn Cường. Nguyên văn trích trong bản sớ “Mười điều nghĩ” can gián vua Đường Thái tông (Gián Thái tông thập tư sớ) của Ngụy Trưng (580-643).
Nguồn: Đây
Vu Việt lộ vẻ kinh sợ, ánh mắt sáng quắc Mặc Phi.
Mặc Phi tiếp tục : “Phù Đồ tự tuổi còn trẻ, kiến thức nông cạn, dám tự xưng già giặn, nhưng Phù Đồ nguyện hết khả năng vì Chủ công, dâng lên tất cả sở học của .”
“Phù Đồ đại tài, tự coi nhẹ , nếu điều , bổn vương nguyện ý tường tận.” Vu Việt ngay ngắn nghiêm nghị, vẻ mặt trang nghiêm chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc Phi rót đầy cho Vu Việt, cùng thảo luận về đạo vua, đạo trị cùng với ưu khuyết điểm của quốc sách Chiếu Quốc, kết hợp với tình thế mắt của Chiếu Quốc, đưa kế hoạch cải cách tổng hợp.
Trong khi , Mặc Phi còn lấy cách thức kể chuyện xưa, tự thuật về một chuyện truyền kể về những minh Quân, danh thần cổ đại của Trung Quốc, lúc thì khiến cho tỉnh ngộ, lúc thì buồn , lúc thì vớ vẩn quái đản, sự nghiêm túc khi bắt đầu, hai giống như bằng hữu, vui vẻ, thoải mái mà chuyện trò.
Trà đổi nhiều , hai trò chuyện say mê, thời gian trôi qua.
Cho đến tận khi Mặc Phi nhịn , ngáp một cái, Vu Việt mới giật nhận đêm khuya.
Hắn Mặc Phi thật kĩ, trong lòng chút , loại cảm giác thực sự cho lưu luyến.
Nếu như thể ngày đêm bạn với “Hắn” thì thật , như thế sẽ luôn rời một .
Cuối cùng, đột nhiên Mặc Phi giống như nhớ tới cái gì đó, : “Chủ công, tuy rằng ngài quyết định xuất binh đánh U Quốc, nhưng chắc thể gì với Khánh Quốc.”
“Ồ? Lời hiểu thế nào?”
“Ở bất kỳ quốc gia nào, nội bộ bất luôn là khúc mắc lớn nhất. Không bằng Chủ công hãy tìm một nhạy bén, lẻn Khánh Quốc, thể tung lời đồn, thể chia rẽ đại thần, cũng thể khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng, hết sức khiến cho nội bộ của Khánh Quốc hỗn loạn.”
Cái đúng là kế sách ! Vu Việt chút kinh ngạc về phía Mặc Phi, lấy con lương thiện của “Hắn”, cũng lúc nham hiểm như thế?
“Chủ công? Ngài đồng ý ?” Thấy đáp , Mặc Phi nghi hoặc hỏi.
“Không, kế .” Vu Việt gật đầu chút do dự.
“Như thế, bổn vương cũng nên .”
Mặc Phi dậy đưa tiễn.
Vu Việt chậm rãi vài bước, đột nhiên dừng : “Bổn vương và Phù Đồ chuyện thật vui vẻ, bằng tối nay ngủ cùng một chỗ, tiếp tục gối đầu trò chuyện một phen?”