--- 6 ---
Ta ngồi bên cửa sổ, lơ đãng cắt hoa giấy.
"Vậy phải làm sao đây? Phụ thân ngất thì mời lang trung là được, hôm nay ta cập kê, đã sớm định trước là phải đi thắp hương cầu phúc rồi, thời giờ không thể trì hoãn được."
"Vậy thế này đi, ngươi đi bẩm báo phu nhân, tiện thể kể cho nàng ta chuyện của a tỷ."
Phu nhân Khương phủ Triệu thị, là mẫu thân ruột của Khương Vũ Phù.
Năm thứ ba sau khi chúng ta chuyển đến kinh thành, phụ thân vì muốn lôi kéo quyền quý, đã ép buộc Triệu thị vốn không thạo cưỡi ngựa cùng các quý phu nhân chơi mã cầu, phu nhân từ trên ngựa ngã xuống, bị thương ở chân, từ đó về sau rất ít khi ra ngoài quản chuyện.
Ta từng cho rằng bà ta cũng là người đáng thương bị phụ thân bức hại, nhưng sau này khi ta chịu giày vò trong Vương phủ, bà ta đã tập tễnh đôi chân đích thân đến Vương phủ tìm ta.
"Năm xưa lão gia cưng chiều tiện nhân mẫu thân ngươi đến thế, nói nàng ta mỹ lệ động lòng người. Nhưng giờ thì sao? Nàng ta ở dưới suối vàng, con gái nàng ta cũng như nàng ta, đều là thiếp thất thấp hèn, còn con gái ta lại gả cho Thám hoa. Con người ta ấy à, rốt cuộc chỉ có sống sót, mới có thể là người thắng cuộc."
Chỉ là phu nhân à, rốt cuộc nhân quả luân hồi.
Hôm nay, ta sẽ cho ngươi xem, sống chưa chắc đã có thể làm người thắng cuộc.
Ta nhìn hoa giấy hình uyên ương đã cắt xong trong tay, khẽ nói: "Vậy là tốt rồi sao? Vẫn còn xa lắm, mới chỉ là bắt đầu thôi."
So với nỗi khổ ta đã chịu ở kiếp trước, vẫn còn xa lắm.
Kiếp trước, ta bị gán cho tiếng xấu "vô liêm sỉ", sau đó phụ thân đã đoạn tuyệt quan hệ với ta.
Mọi người đều khen ngợi Khương gia thanh liêm, không chứa chấp ô uế. Nhưng lại không biết Khương phủ, chính là nơi dơ bẩn bẩn thỉu nhất.
Ta bị đưa vào Vương phủ, sống không bằng chết.
Vì ta thà c.h.ế.t không chịu phục tùng, bị đánh cho toàn thân đầy vết thương, trong vết thương rải đầy muối hạt, Tần Mục bắt ta quỳ trong sân vào đêm đông, từng chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống.
Nước lạnh hòa tan muối, đau đến nỗi toàn thân ta vã mồ hôi, lạnh đến nỗi ta không ngừng run rẩy. Mỗi khi dội một chậu nước, hắn lại hỏi một lần: "Có nguyện ý hầu hạ bổn vương không?" Ta lắc đầu, lại thêm một chậu nước. Cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi ta ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi khi hắn tâm trạng tốt, sẽ bắt ta đứng một bên nhìn hắn và những nữ nhân khác thân mật.
Ta cúi đầu không nhìn, hắn liền bóp chặt cằm ta mà mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, bổn vương bỏ ra hai mươi vạn lượng, lại không mua được một lần ngươi gật đầu sao?"
Thấy ta không đáp lời, hắn dùng sức một tay, tháo cả khớp cằm ta xuống, nhìn ta không ngậm miệng lại được, hắn mới hài lòng trở về giường.
Ta bị hắn giày vò ròng rã hai năm trời.
Hai năm đó, Khương Vũ Phù gả cho Thám hoa, phụ thân thăng quan, ngay cả Triệu thị cũng dám cà nhắc ra ngoài.
Nhưng tất cả những điều này, đều chẳng còn liên quan gì tới ta nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vào một ngày đông tuyết rơi, Tần Mục đến phòng ta, một tay kéo ta từ trên giường xuống: “Bổn Vương hỏi nàng lần cuối, có bằng lòng không?”
Ta nhổ một bãi đờm lẫn m.á.u vào mặt hắn, hắn giận dữ tột độ, ném mạnh ta xuống đất, ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều run rẩy tê dại, n.g.ự.c nghẹn lại đến mức khó thở.
“Kéo ra, vứt đi.”
Ta bị vứt ở bãi tha ma, bên cạnh toàn là t.h.i t.h.ể mục nát và xương trắng, ta cố nén ghê tởm từng chút một bò từ đáy hố lên.
Ta phải báo thù, vì Yên Nhi và Thúy La của ta.
Vì chính ta, vì niềm tin bị phản bội của ta.
Ở Vương phủ bị giày vò đến như vậy, ta vẫn luôn tự ép mình phải giữ tỉnh táo, ta phải sống, mới có thể báo thù.
A nương của ta trước khi lâm chung nắm tay ta dặn dò: “Sống, là có hy vọng.”
A nương nói, đời này người không thể bước ra khỏi tòa trạch viện Khương gia này nữa rồi. Nhưng người hy vọng ta có thể bước ra ngoài, sống vì chính mình.
“Nếu con tìm được lương duyên sống an ổn một đời thì tự nhiên là tốt, nhưng nếu lên núi làm cô nương an nhàn, xuống sông làm ngư nương cũng chẳng sao, chỉ cần con tự tại thoải mái, a nương ở dưới suối vàng cũng an tâm. Chỉ một điều, con hứa với a nương, ngàn vạn lần đừng làm thiếp, sống không có tôn nghiêm, không thể diện.”
Nhưng a nương ơi, con vẫn bị phụ thân bán cho người ta làm thiếp rồi.