Phu Nhân Điều Khiển Quỷ

Chương 1: 1



Tướng quân cứu một nữ tử.

 

Bảo ta nhường lại vị trí chính thất.

 

Ta cầm hưu thư, cười lạnh:

 

“Cố Niên Vũ, ngươi đúng là hơi kiêu ngạo rồi đấy.”

 

Ngươi có thể điều khiển ngàn quân, còn ta có thể sai khiến vạn quỷ.

 

Nếu không có ta, lấy đâu ra công trạng hiển hách của ngươi?

 

1.

 

Cố Niên Vũ khải hoàn trở về, mang theo một nữ tử.

 

Ta vốn tưởng nàng chỉ là một tiểu trà xanh, dọa dăm ba câu là sẽ “ư ư a a” mà chui vào lòng nam nhân tìm chỗ dựa.

 

Ai ngờ lại là một kẻ xương cứng, dám đối đầu với ta ngay trước mặt Cố Niên Vũ.

 

Nàng nhìn ta, ngữ khí cứng cỏi:

 

“Phu nhân không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, lại càng không cần miệng cứ ‘ngoại thất’ mà gọi mãi.”

 

“Ta là con nhà lành, luận về gia thế, chỉ sợ không ai ở đây trong sạch bằng ta.”

 

“Ồ?” Ta nổi hứng, nhướng mày nói: “Tự giới thiệu một chút đi.”

 

Nàng ưỡn nhẹ cái bụng hơi nhô lên, đầy tự tin đáp:

 

“Ta tên là Đỗ Y Y, phụ thân của ta là Đỗ Thủ Nghĩa, trấn thủ thành Dư Châu. Phụ thân và ca ca ta vì bảo vệ bá tánh thành Dư Châu đã toàn bộ tử trận.”

 

“Ta không muốn bị bắt làm nhục, vốn định gieo mình khỏi thành mà c.h.ế.t theo, may nhờ Cố lang kịp thời đến cứu.”

 

Cố Niên Vũ ánh mắt đầy tán thưởng:

 

“Đỗ gia toàn môn trung liệt, đến cả một nữ tử yếu đuối như Y Y còn có thể xem nhẹ sinh tử, thật khiến người người kính phục.”

 

Nắng chiều xuyên qua tiền sảnh, nghiêng nghiêng chiếu lên bộ chiến giáp hắn còn chưa kịp cởi, khiến bóng dáng ấy càng thêm khí thế bức người.

 

Cứ như năm xưa, khi hắn vẫn là thiếu tướng quân ngay thẳng, hiên ngang như tùng.

 

Gió thổi nhẹ qua.

 

Ta vuốt lại lọn tóc bên mai, ánh mắt dừng nơi bụng của Đỗ Y Y, khẽ bật cười:

 

“Đáng kính đến mức lên thẳng giường người ta rồi hả?”

 

Sắc mặt Cố Niên Vũ lập tức trầm xuống, nghiêm giọng:

 

“Hiên Viên Tương, chú ý lời nói của nàng!”

 

Ta ngồi đoan chính trên ghế gỗ lê nơi chính sảnh, liếc nhìn hai người đang đứng đối diện từng chút một.

 

Hay đấy.

 

Thật có cảm giác đang thẩm vấn phạm nhân.

 

“Vậy ta nên nói gì đây?”

 

“Phải lấy lòng dạ rộng lượng của một chính thất ra mà đối đãi sao? Nắm tay nàng ta thân thiết gọi một tiếng ‘muội muội’? Khuyên chàng nên cho nàng ta danh phận, rồi chọn một ngày hoàng đạo để nàng chính thức nhập phủ làm thiếp sao?”

 

Tự thấy mình mắng không tệ, ta nhận lấy ly trà Tiểu Thúy đưa đến, chậm rãi thưởng thức.

 

Ai ngờ Đỗ Y Y lại ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói:

 

“Nữ nhi của Đỗ gia, sao có thể làm thiếp cho người khác chứ?”

 

2.

 

Ta mím môi nhấp một ngụm trà, cười khinh bỉ:

 

“Kẻ si nói mộng.”

 

Dù ta có rộng lượng, có mềm yếu đến đâu, dù Cố Niên Vũ có sủng nàng ta đến mấy, cũng không đến lượt ta nhường ghế chính thất cho người khác.

 

Dù sao thì ta là người hắn theo đuổi suốt bao năm, là chính danh ba môi sáu sính rước về làm thê.

 

Cố Niên Vũ đứng đó, dáng người tuấn tú thẳng tắp, không cần giận dữ cũng tự sinh uy thế.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn khẽ hắng giọng.

 

“Ta đã hứa với Y Y, sẽ để nàng ấy làm thê tử duy nhất của ta.”

 

Tay ta khẽ nghiêng, nước trà sánh ra, suýt nữa làm bỏng tay.

 

Ta ngỡ tai mình nghe nhầm, nhất thời quên cả việc đặt ly trà nóng xuống.

 

Cố Niên Vũ tiến tới, giật phắt chén trà khỏi tay ta, đặt mạnh lên bàn, giọng đầy phiền chán:

 

“Y Y đã được Hoàng Thượng ban chỉ sắc phong làm quận chúa, trong bụng nàng ấy đang mang cốt nhục của ta, lẽ nào lại để một quận chúa phải làm thiếp?”

 

Ta sững người, nhìn người trước mắt như đã hoàn toàn biến thành một kẻ xa lạ, chẳng khác gì một tên đáng ăn đòn.

 

Lửa giận bốc lên, ta phất tay áo quét ngang.

 

Chén trà vỡ tan, âm thanh thật êm tai.

 

“Cố Niên Vũ, đứa con là ngươi khiến người ta mang thai, liên quan gì đến ta? Nghiệp do ngươi tạo, ngươi tự gánh!”

 

“Nếu Hoàng Thượng có trách phạt, ngươi chỉ cần nói bản thân không quản nổi thân dưới, để nữ tử nhà lành mang thai, rồi tự lấy một đao chuộc tội là xong.”

 

Khi nhắc đến “nữ tử nhà lành”, ta cố tình nhấn mạnh từng chữ, trừng mắt lườm Đỗ Y Y một cái.

Cố Niên Vũ thấy ta mắng người trong lòng hắn, lập tức nổi đóa.

 

“Tưởng nàng hiểu chuyện, không ngờ cũng chẳng khác gì đám nữ nhân tầm thường!”

 

“Cũng chỉ biết ghen tuông, cay nghiệt, chẳng có lấy một tấm lòng dung người!”

 

“Nhà nàng ấy c.h.ế.t sạch vì bảo vệ dân chúng, nàng lại chẳng chịu nhường một bước, có xứng với những linh hồn đã khuất không?”

 

Trước đây, hắn chưa từng nặng lời với ta.

 

Giờ lại không nể nang gì, chỉ thẳng vào mặt ta mà chất vấn từng câu một.

 

Đỗ Y Y đứng lâu mỏi chân, tay đỡ lưng, từ tốn đi về phía ghế ngồi xuống.

 

Vẻ mặt kia, tư thế kia, chẳng khác nào đã tự xưng là nữ chủ nhân trong phủ.

 

Nàng ta hơi cúi mắt, bắt đầu thuyết giảng cho ta từng câu một, rất có bài bản:

 

“Tướng quân vì quốc chiến đấu, thân mang m.á.u lửa sa trường.”

 

“Phụ thân và ca ca ta cũng đã vì thành mà hy sinh.”

 

“Còn ngươi thì sao? Ngươi đã từng thấy khói lửa chiến trường chưa? Nghe qua tiếng tù và xung trận chưa? Đã tận mắt chứng kiến từng đống xương trắng phơi đầy chưa?”

 

Nàng ta tự hỏi, rồi tự lắc đầu đáp, mỉm cười dịu dàng:

 

“Chắc là chưa từng.”

 

“Một nữ nhân quanh năm chỉ biết ru rú trong khuê phòng, tâm tâm niệm niệm giữ lấy vị trí chính thất, cả đời này cũng chỉ đến được tầm nhìn ấy mà thôi.”

3.

 

Tầm nhìn.

 

Nàng ta lại dám cùng ta bàn chuyện tầm nhìn.

 

Ta suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Đến cả Cố Niên Vũ cũng không chịu nổi nữa, ra sức nháy mắt ra hiệu bảo nàng ta ngừng lại.

 

Năm ta mười bảy tuổi, theo phụ thân ra trận, từng trải qua mười ba trận đại chiến, những trận nhỏ thì đếm không xuể.

 

Chính ta đã đánh quân Doanh địch nhân xâm phạm biên cương chạy tán loạn.

 

Khắp triều trong ngoài, có ai không biết đến công lao hiển hách của ta?

 

Hơn nữa, ta còn họ kép: Hiên Viên.

 

Ta là người duy nhất ở Đại Lương theo họ của mẫu thân, phụ thân ta vì quá yêu mẫu thân mà không màng thế tục, cho ta mang họ nàng.

 

Hai chữ “Hiên Viên”, không chỉ oai phong khi đọc lên.

 

Ta có thể xoay chuyển chiến cuộc lấy ít thắng nhiều, Cố Niên Vũ mấy năm qua có thể liên tiếp đại thắng, đều là nhờ sức mạnh thần bí của gia tộc Hiên Viên.

 

Ta có thể điều khiển quỷ.

 

Ngay cả Cố Niên Vũ cũng không biết điều đó.