Phu Nhân Điều Khiển Quỷ

Chương 11



Ta không nhịn được bật cười.

Đúng lúc đó, ta bắt gặp ánh mắt Cố Niên Vũ đang nhìn sang, hắn nháy mắt tinh nghịch với ta, như đang đòi ta một lời khen ngợi.

 

Ta hắng giọng, ánh mắt quét một vòng:

 

“Càn khôn đã định, trước thế lực tuyệt đối, nói nhiều lời với các ngươi cũng là phí nước miếng.”

 

“Ai còn nhớ cố chủ thì cứ theo Lưu Cảnh mà ngồi tù, sống nốt nửa đời còn lại cùng nhau, có người bầu bạn cũng không cô đơn.”

 

“Ai tự cho mình thanh cao, nhìn ta không vừa mắt, hoặc định làm quan để vơ vét mỡ béo, mau cuốn xéo.”

 

“Còn nếu các người muốn tiếp tục làm quan, thì ở lại.”

 

“Mà nếu sau này còn ai dám lấy chuyện ta là nữ nhân ra bàn, ta sẽ c.h.é.m bay đầu hắn bằng một nhát kiếm!”

 

Đại điện rộng lớn yên ắng hồi lâu.

 

Có vài người lặng lẽ gỡ mũ quan, rời đi.

 

Số còn lại đã hạ quyết tâm ở lại.

 

Lý thừa tướng tuy mặt mày vẫn đầy nét u uất, nhưng cũng không rời đi.

 

Cố Niên Vũ quay người, hướng về phía ta, quỳ một gối xuống đất:

 

“Thần, cung thỉnh phu nhân đăng cơ!”

 

Những người còn lại lần lượt quỳ xuống, tiếng hô vang dội:

 

“Thần, cung thỉnh bệ hạ đăng cơ!”

 

18.

 

Ta là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.

 

Cố Niên Vũ thật ra cũng từng có ý định tranh ngôi.

Ta rất thẳng thắn:

 

“Hay là thế này đi, chúng ta hòa ly, đường đường chính chính đấu một trận, ai thắng thì người đó lên làm vua.”

 

Hắn vừa nghe xong… quyết định không tranh nữa.

 

Nhưng hắn lại đưa ra một điều kiện cực kỳ… chặt chém:

 

“Phải lập ta làm Hoàng Phu. Hậu cung chỉ có một mình ta. Không được lập tam cung lục viện!”

 

Ta thở dài:

 

“Được rồi, chịu thua chàng đấy…”

 

Cố Niên Vũ vẫn không khỏi nghi hoặc:

 

“Dù chúng ta có kế hoạch kỹ lưỡng, trong ngoài phối hợp, nhưng tiến triển thuận lợi đến mức bất thường. Ta đánh trận bao nhiêu năm… cũng chưa từng đánh trận nào mà như được thần trợ thế này.”

 

Hắn nói là “thần”.

 

Ta phì cười:

 

“Thần gì mà thần, ta gọi toàn là quỷ đấy, được chưa?”

 

Hắn chống cằm nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét:

 

“Cho dù những chuyện khác còn dễ lý giải, nhưng làm sao nàng biết Lữ Huân phản bội? Làm sao nàng biết Lưu Cảnh đã hạ mật chỉ g.i.ế.c nàng?”

 

Ta thản nhiên:

 

“À… trong cung ta có người.”

 

“Ta đã kiểm tra rồi.” Hắn khẳng định, “Cung của nàng căn bản không cài một tai mắt nào. Nàng lười đến mức không thèm cài nổi một người.”

 

Ta: “…”

 

Cài cắm gì mà tốn sức!

 

Ta có quỷ quỷ của ta là đủ rồi.

 

Chúng không chỉ là thanh đao ngầm đ.â.m vào lưng kẻ thù, mà còn là tai và mắt của ta.

 

Giữa đêm khuya, chúng sẽ lẻn vào phủ các đại thần, nghe ngóng từng lời, từng tiếng, từng thái độ đối với triều đình.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Phần lớn đều bất mãn với Lưu Cảnh.

Họ bảo:

 

“Nếu hoàng thất không tuyệt hậu ở đời hắn, thì sao có thể đến lượt hắn làm vua?”

 

Còn những kẻ ủng hộ Lưu Cảnh?

 

Toàn là đám nịnh bợ, a dua.

 

Chỉ cần gió chiều đổi hướng, chạy còn nhanh hơn thỏ, chẳng đáng lo.

 

Cố Niên Vũ cầm quân nghìn vạn, ta điều khiển vạn quỷ.

 

Hai kẻ như chúng ta, sinh ra là để liên thủ làm nên đại sự.

 

Hôm ấy, điều khiến ta thất vọng nhất, là khi Lưu đại nhân gỡ mũ quan, nói:

 

“Ta không thể phục vụ một kẻ phản nghịch như bệ hạ.”

 

Thật đáng tiếc…

 

Nhưng thôi vậy.

 

Ta không thích những kẻ trung thành mù quáng.

Tầm nhìn quá hẹp.

 

Năm sau, ta sẽ phục hồi khoa cử, chiêu hiền đãi sĩ, cho triều đình mãi mãi có dòng nước trong mới mẻ chảy vào.

 

Một cục diện hoàn toàn mới.

 

Tiểu Thúy bưng trà đến, khẽ hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bệ hạ, nếu mọi chuyện không nằm trong kế hoạch, nếu người và Cố tướng quân thật sự trở mặt, người vẫn sẽ dốc linh lực, điều quỷ giúp ngài ấy đánh trận sao?”

 

Ta đáp:

 

“Sẽ.”

 

“Dù sau đó hắn lấy công xin trừng phạt người, người cũng sẽ làm thế ư?”

 

Ta vẫn đáp:

 

“Sẽ.”

 

Trước mộ phụ thân, ta từng nói với Tiểu Thúy:

 

“Thù riêng là nhỏ, giang sơn xã tắc là lớn.” Đó là nguyên tắc.

 

Tiểu Thúy chống má, mắt long lanh như sao, ngưỡng mộ nhìn ta:

 

“May là thuật điều khiển quỷ rơi vào tay Bệ hạ. Nếu, nô tỳ chỉ nói nếu thôi, nếu người Bắc Doanh học được điều khiển quỷ, chẳng phải… chúng ta thua chắc rồi sao?”

 

Ta nhấp ngụm trà, thản nhiên:

 

“Không đâu.”

 

“Ngươi biết… những linh hồn chiến đấu cho ta trên chiến trường là ai không?”

 

Nàng lắc đầu.

 

“Là những tướng sĩ Đại Lương đã vị quốc vong thân.”

 

“Chiến đấu cho chúng ta, chính là quân của chúng ta.”

 

“Dù cho Bắc Doanh hiểu được thuật điều khiển quỷ, thì quân của ta khi còn sống vì nước mà chiến, khi chết… cũng không nghe theo kẻ thù.”

19.

 

Nến cháy đã thành đống cao, đêm cũng đã quá nửa.

 

Tiểu Thúy khoác áo ngoài cho ta:

 

“Bệ hạ, người thật sự không đi thăm Hoàng phu sao?”

 

“Hả?”

 

“Người đã nói với Hoàng phu là không cho làm phiền, sẽ đến gặp ngài ấy sau khi phê xong tấu chương. Vậy mà ngài ấy vẫn cứ thắp nến chờ đợi, trông rất u oán… Đám cung nhân không nỡ nhìn, năn nỉ nô tì đến nhắc nhở người.”

 

Ta chớp mắt mấy cái, hình như đúng là có chuyện như thế thật.

 

Nhưng mà… ta nói câu đó là vào ban ngày mà?

 

“Giờ đã nửa đêm rồi, ta đi tìm chàng ấy thì còn ra thể thống gì?” Ta nghiêm mặt nói.

 

Tiểu Thúy tặc lưỡi: “Thành thân hai ba năm rồi mà vẫn chưa viên phòng, như thế có ra sao không?”

 

“…”

 

Ta gãi đầu, khiêm tốn hỏi nàng ấy: “Ý ngươi là… chúng ta nhất định phải viên phòng sao?”

 

Tiểu Thúy bắt đầu phân tích cho ta nghe:

 

“Trước đây người thành thân với Hoàng phu là để tránh hôn sự do phế đế ban.”

 

“Ừ.”

 

“Sau đó Hoàng phu thường xuyên ra trận, hai người người ít gặp nhiều, nhưng mỗi lần trở về phủ, ngài ấy đều vội vã đến gặp người, còn mang theo đặc sản.”

 

“Đúng vậy.”

 

“Nhưng người còn nhớ lần đó không, hai người ngồi dưới trăng hoa, hồi tưởng chuyện xưa, người uống chút rượu, say lử, nằm trong lòng ngài ấy, còn hôn nhau nữa cơ mà.”

 

“… Không nhớ.”

 

Ta giả vờ bình tĩnh, mặt đỏ bừng lên.

 

“Sau đó tướng quân, khụ! Hoàng phu, bế người về phòng, nô tỳ thấy bầu không khí cũng chín muồi rồi, còn chuẩn bị đi đun nước nóng. Ai ngờ phế đế đột nhiên hạ chỉ, bắt Hoàng phu lập tức xuất chinh, bình định loạn Tây Nam.”

 

“Lần sau Hoàng phu trở về lại mang theo công chúa An Ninh, hai người bắt đầu diễn trò, ngay cả nô tỳ cũng bị lừa.”

 

Chuyện đại khái là như vậy.

 

Trước kia ta suýt chút nữa đã động lòng với Cố Niên Vũ, nhưng sau đó diễn quá nhập vai, ta quên mất luôn chuyện đó.

 

Công chúa An Ninh chính là Đỗ Y Y, ta đã nhận nàng làm muội muội.

 

“…Ồ.”

 

“Ồ cái gì mà ồ,” Tiểu Thúy kéo ta đứng dậy khỏi long ỷ, hô ra ngoài:

 

“Người đâu! Chuẩn bị kiệu! Bệ hạ giá lâm cung Vĩnh Phúc!”

 

Ta nửa đẩy nửa bị ép, bị Tiểu Thúy lôi đến điện của Cố Niên Vũ.

 

Cố Niên Vũ mặc một chiếc áo trung y màu trắng ngà như ánh trăng, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn mỹ vô song dưới ánh nến đỏ lại mang thêm vài phần mờ ảo quyến rũ.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, trong mắt hắn dường như có những vì sao đang lấp lánh.

 

Ta khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói:

 

“Cái đó… Trẫm tới để sủng hạnh chàng.”

 

Ánh sao bùng cháy thành lửa.

 

Hắn lập tức bế ta lên, đè xuống chiếc giường mềm mại, hơi thở gấp gáp.

 

Ta rất xấu hổ, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, không thể mất mặt.

 

Ta trở mình đè Cố Niên Vũ xuống, nhấc cằm hắn lên, hung dữ nói:

 

“Là trẫm sủng hạnh chàng, hiểu chưa?”

 

Nụ cười trên mặt hắn càng đậm hơn:

 

“Được.”