Phu Nhân Điều Khiển Quỷ

Chương 3



5.

 

Ta vung tay gạt phắt:

 

“Bỏ cái móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra!”

 

Cố Niên Vũ nghiến răng nhẫn nhịn, từng chữ như đè nén lửa giận:

 

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta. Mau cầm hưu thư, cút đi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Đỗ Y Y che miệng cười khẩy:

 

“Chả có chút dáng vẻ nữ nhân nào, bảo sao Cố lang không thèm chạm vào ngươi.”

 

“Đã bị bỏ rơi còn cố sống cố c.h.ế.t bám lấy, thật đáng thương!”

 

“Ta không cần Cố lang của ngươi!” Ta bắt chước điệu bộ, giọng điệu chanh chua của nàng ta, lạnh lùng đáp “Ta chỉ cần tiền. Của hồi môn ta mang về, tài sản trong phủ ta lấy một nửa, hưu thư đổi thành thư hòa ly, ta lập tức rời đi.”

 

Đỗ Y Y giận đến mức bật dậy khỏi ghế, mặt đỏ bừng bừng:

 

“Của hồi môn mang đi thì thôi đi! Tài sản Cố phủ dựa vào cái gì mà ngươi đòi chia một nửa?”

 

Cố Niên Vũ vội vàng đỡ lấy nàng ta, dịu giọng dỗ dành:

 

“Ngồi xuống trước đã, đừng để tức giận ảnh hưởng đến thân thể.”

 

Ta bắt đầu thong thả nói lý:

 

“Thử nghĩ xem, đến chút của cải mà còn tiếc rẻ, vậy mà cũng đòi gọi là chân tình?”

 

“Cố Niên Vũ, rốt cuộc là tiền quan trọng, hay cái danh phận của nàng ta quan trọng hơn?”

 

“Yêu nhau cảm thiên động địa như thế, mà đến chút thử thách tiền bạc cũng không vượt qua được sao?”

 

Nói lý xong, ta bồi thêm một đòn nặng đô:

 

“Phụ thân ta là Dương Chiêu – Trấn Nam Đại tướng quân do tiên hoàng thân phong.”

 

“Mẫu thân ta xuất thân danh môn thế tộc, họ Hiên Viên. Dù song thân đã khuất, nhưng mưu sĩ của phụ thân vẫn còn nể ta vài phần, ta còn kế thừa cả vị trí gia chủ Hiên Viên gia.”

 

“Nếu ta ôm nhục mà trở về, đem những chuyện hôm nay kể hết với họ, chỉ sợ mỗi người phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm c.h.ế.t ngươi.”

 

Cố Niên Vũ bắt đầu d.a.o động.

 

Ta vắt chân chữ ngũ, gõ nhịp lên bàn:

 

“Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa. Hay là thế này, cho ta làm Cố phu nhânthêm một ngày.”

 

“Ngày mai ta giao sổ sách, tài vật trong phủ lại cho Đỗ Y Y.”

 

“Chúng ta tính toán rõ ràng, tài sản ta chỉ lấy một phần tư. Rồi ký thư hòa ly, đường ai nấy đi, không nợ nần nhau.”

 

Cố Niên Vũ trầm ngâm một lúc, gật đầu:

 

“Một lời đã định.”

 

“Sảng khoái!”

 

Đỗ Y Y phấn khích đập tay lên bàn, vì quá sức mà đau tay, lắc lắc mấy cái, nhưng vẫn không quên tán thưởng:

 

“Ta thích nhất kiểu nữ nhân dứt khoát như vậy.”

 

Ta để lại một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại mà trở về viện của mình.

 

Ai thèm làm Cố phu nhân thêm một ngày?

 

Ta chẳng qua chỉ muốn giữ lại con dấu quản gia thêm một đêm mà thôi.

 

Tiểu Thúy mài mực, ta vén tay áo, cầm bút viết vài hàng chữ.

 

Đêm ấy, trăng sáng như tẩy.

 

Tiểu Thúy đứng canh ngoài cửa viện.

 

Ta thổi tắt nến trong phòng, khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

 

Ngón tay kết thành ấn lan hoa, miệng niệm chú không ngừng.

 

Chẳng bao lâu, từng luồng sương trắng bốc lên từ khắp cơ thể ta, nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.

 

Sương mù mờ mịt, như lạc vào dị cảnh.

 

Trong làn sương ấy, một bóng đen tụ lại, dần dần ngưng thành hình người.

 

Hắn quỳ một gối xuống đất:

 

“Xin chủ nhân phân phó.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chỉ vào chồng giấy trên bàn:

 

“Mang những thứ này, dán khắp kinh thành cho ta.”

 

“Tuân mệnh.”

 

Hắn vừa rời đi, làn sương quanh phòng cũng tan biến theo.

 

Mọi thứ trở lại yên tĩnh như cũ, như thể chưa từng có gì xảy ra.

 

6.

 

[Ta chinh chiến nhiều năm, thấy cảnh dân chúng lầm than, khắp nơi tang thương, nghĩ đến thì trằn trọc khó ngủ.

 

Nay ta nguyện dốc hết gia tài, một nửa sung quân, một nửa dùng để dựng thiện đường, mong góp chút sức mọn vì bá tánh.]

 

Ký tên: Cố Niên Vũ.

Chỉ trong một đêm, bản “tâm thư đầy tài hoa” này của ta được dán khắp đầu đường cuối ngõ.

 

Dân chúng xôn xao tụ lại xem, mấy vị lão nhân tóc bạc trắng xúc động đến rơi lệ:

 

“Cố tướng quân là người tốt! Đại thiện nhân a!”

 

“Phải đó phải đó!”

 

Quả thật, Cố Niên Vũ là một vị tướng trong sạch, kho bạc trong phủ chỉ toàn tiền thưởng và bổng lộc, chẳng hề có món riêng nào béo bở.

 

Kho bạc bị ta vét sạch trong chớp mắt.

 

Ta thấy vẫn chưa đủ, liền dẫn người đến chính phòng khuân hết đồ đạc.

 

Dẫu sao ta vẫn là Cố phu nhân danh chính ngôn thuận, người trong phủ nào dám trái lệnh?

 

Lúc Cố Niên Vũ tan triều trở về, vừa hay bắt gặp ta đang giằng co với Đỗ Y Y vì cái hộp trang sức của nàng ta.

 

“Đây là đồ của ta, trả lại cho ta!”

 

“Ngươi là người của Cố Niên Vũ, đồ của ngươi cũng là đồ của Cố phủ.”

 

“Mà quyền quản lý trong phủ này là ta nắm giữ, muốn xử lý thế nào là việc của ta.”

 

“Người đâu, mang đi bán, lấy tiền đi quyên góp!”

 

Đỗ Y Y giữ chặt hộp, khóc lóc gào thét, “Cố lang cứu mạng! Nàng ta điên rồi!”

 

Nàng ta chửi, ta tát.

 

Một cái tát như trời giáng, năm dấu ngón tay đỏ rực in trên mặt nàng ta.

 

“Vô phép vô tắc! Đây là cách ngươi ăn nói với ta à?” ta quát lớn.

 

Chưa dứt lời, mặt ta cũng bị tát ngược lại một cái đau điếng.

Tay nam nhân, vốn mạnh hơn nữ nhân.

 

Cố Niên Vũ thở hổn hển, mắt tóe lửa:

 

“Nàng dám làm càn như vậy? Kho bạc là chuyện gì? Những tờ bố cáo ngoài kia… đều là nàng viết?”

 

“Còn hỏi à?”

 

Ta chẳng buồn né tránh, tung chân đá thẳng vào đùi hắn, dồn hết sức.

 

Hắn loạng choạng lùi về sau hai bước.

 

Ta ôm má, cười vang:

 

“Cố Niên Vũ, ta đang giúp ngươi gây dựng thanh danh đấy, có vui không?”

 

“Bố cáo đã phát, còn đóng dấu của Cố phủ.”

 

“Nếu ngươi không muốn quyên nữa, thì ra ngoài mà giải thích với dân chúng đi, nói ngươi hối hận rồi, không muốn làm việc thiện nữa.”

 

Đỗ Y Y ôm lấy hắn, tức giận đến đỏ cả mắt:

 

“Cố lang, nàng ta cố ý! Nàng ta đang trả thù chúng ta!”

Cố Niên Vũ vẫn chưa thể tin nổi, nghiến răng gằn giọng:

 

“Nàng không đòi một phần tư sao? Giờ đem quyên hết, nàng chẳng được một xu.”

 

Ta dang hai tay ra, tư thế vô cùng ngông cuồng:

 

“Hiên Viên gia ta, giàu nứt đố đổ vách, ai thèm ba đồng tiền lẻ của ngươi?”

 

“Của hồi môn của ta đã được chuyển đi trong đêm rồi.”

 

“Còn hôm nay đem quyên, toàn là tài sản của Cố phủ, do ta – Cố phu nhân – đứng tên đem đi quyên góp! Ha ha ha ha!”

 

“Còn đôi cẩu nam nữ các ngươi từ giờ về sau cứ mà ôm nhau sống bằng tình yêu, rồi uống gió tây bắc cho đỡ đói đi!”

 

“…”