Có người dường như lấy giấy và viết thơ cổ để lấp vào chỗ trống trước, kết quả thấy hơn phân nửa đều không phải là loại mà mình thuộc lòng quen thuộc.
Bên trong còn có chữ dễ sai, cái hố này đang chờ bọn họ, hồi lâu sau cũng không xác định được rốt cuộc là chữ nào.
Tâm trạng sụp đổ tại chỗ.
''Mẹ kiếp, đây là cái quần què gì vậy? Học không có trong thi, thi không có trong học?!"
"Tất cả đều là cho nửa câu trước rồi điền vào nửa câu sau, vẫn không quen lắm, tôi chỉ có thể trông cậy vào việc lấy được điểm bằng cách điền vào chỗ trống của thơ cổ, đây là muốn chúng ta chết mà!"
Giáo viên nữ đứng ở trước mặt Cố Mang, quay đầu quét một vòng, giọng điệu rất nghiêm khắc: "Giữ yên lặng trong phòng thi."
Lập tức lặng ngắt như tờ.
Dán xong mã vạch của Cố Mang, giáo viên nữ đó lại nhìn thấy toàn bộ phiếu đáp án đã được trả lời xong của Cố Mang, thở dài rồi đi dán cho học sinh kế tiếp.
Thế cho nên cô ấy đã bỏ lỡ cảnh nữ sinh chậm rãi viết ra thơ cổ điền vào chỗ trống, ngòi bút liền mạch lưu loát, thậm chí còn không cần phải suy nghĩ do dự.
Cố Mang lật qua một trang, đánh giá từ ngữ thơ cổ, đọc hiểu, hầu như câu nào cũng trả lời được trọng điểm, không viết thêm một chữ vô dụng nào, tất cả đều có điểm.
Không vội không chậm viết văn.
Đúng mười một giờ, còn nửa giờ nữa là kết thúc kỳ thi, ngay khoảnh khắc tiếng thông báo đồng hồ của trường thi vang lên.
Cố Mang viết xuống một dấu chấm tròn cuối cùng trong bài văn, ròng rã tám trăm chữ, không hơn một chữ nào, kiểm soát vô cùng chặt chẽ cẩn thận.
Hững hờ sửa sang lại bài thi, ngẩng đầu lên, âm thanh lơ đãng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Cô ơi, nộp bài."
Hai giáo viên giám thị sửng sốt trong phút chốc, không ngờ lại có người nộp bài thi nhanh như vậy trong giờ ngữ văn.
Phản ứng lại, giáo viên nữ đó bước xuống bục giảng.
Ánh mắt của toàn bộ học sinh trong phòng thi đều chuyển sang nữ sinh.
Bọn họ mới bắt đầu viết văn mà bạn này đã muốn nộp bài?
Lục Ý nhíu mày, cho rằng Cố Mang không viết văn, đang muốn nhắc nhở cô thì thấy giáo viên nữ lật qua phiếu trả lời của Cố Mang để kiểm tra thông tin cá nhân.
Mặt làm văn kia vậy mà đã viết xong.
Giáo viên nữ kiểm tra xong, xếp bài thi của cô lại gọn gàng: "Được rồi, đi đi, đừng ở lại trong phòng thi."
Nữ sinh chậm rãi đứng dậy, cầm điện thoại di động từ chỗ của một giám thị khác rồi bỏ đi.
Đi ra khỏi khu bị chắn tín hiệu, Cố Mang lấy ra cây kẹo mút từ trong túi, bóc ra nhét vào trong miệng, cầm điện thoại di động đăng nhập trò chơi.
Vừa mới bắt đầu đã đụng phải chủ nhiệm lớp 11.
Chủ nhiệm kia cực kỳ quen thuộc đối với nhân vật làm mưa làm gió Cố Mang này, thấy cô ra ngoài sớm như vậy, đang muốn hỏi hai câu thì thấy nữ sinh đang chơi game: "..."
Cuộc thi quan trọng như vậy mà lại nộp bài thi sớm, vừa ra ngoài lại còn có thể bình tĩnh chơi game như vậy?!
……
Giữa trưa lúc ăn cơm cùng Thẩm Hoan, Thẩm Hoan rất lo lắng hỏi cô: "Chị Mang, chị có viết văn không?"
Cố Mang đang cúi mặt nhặt xương cá, thờ ơ ừ một tiếng.
"Vậy là tốt rồi, còn có thể có được vài điểm phần ngữ văn." Thẩm Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới cuộc thi toán học vào buổi chiều, lại nói: "Đúng rồi chị Mang, chị cũng đừng làm đại đề trắc nghiệm toán học chiều nay, chọn C hết đi, ổn định một chút."
Với vận may đó chị Mang cũng đã nổi tiếng sang đến mấy trường học khác, không kiến nghị tiếp tục mò đáp án nữa.
Cố Mang chậm rãi nhìn về phía cô ấy, nhướn mày.
Hai giờ năm mươi lăm phút chiều, bài thi toán được phát cho thí sinh.
Lần này trong phòng thi vang lên một tiếng "vãi" vô cùng đơn giản.
Sắc mặt của tất cả học sinh đều không tốt, ngay cả Dịch Sâm và Lục Ý cũng khẽ nhíu mày.
Khó ơi là khó.
Chỉ có vẻ mặt của Cố Mang là vẫn bình tĩnh như cũ.
Vẫn còn nửa tiếng nữa là kết thúc kỳ thi.
Thầy giám thị đến, nhìn thấy trong giấy nháp không có bất kỳ quá trình giải toán nào, ngược lại còn vẽ một nhân vật trò chơi đang rất hot, vẽ rất chân thật, nhìn trình độ vẽ phức tạp đó thì hẳn là đã vẽ rất lâu.
Phiếu trả lời sạch sẽ cực kỳ.