Ta còn chưa kịp giữ nàng lại, nàng đã vụt chạy ra ngoài từ đường.
Một lát sau, nàng hí hửng quay lại, tay cầm theo một túi điểm tâm.
Nàng đắc ý lắc lắc túi bánh, cười nói:
“Vẫn là A huynh ta hiểu ta nhất, đã lén giấu trước một ít trong bếp rồi!”
“Này, chia ngươi một nửa! Chúng ta đã có họa cùng chịu, thì cũng phải có phúc cùng hưởng!”
Ta nhận lấy một miếng bánh đậu xanh, cắn thử một miếng, mềm mịn thơm lừng, ngon vô cùng.
“Ngon không? Yên tâm đi, từ nay về sau, ta chính thức nhận ngươi làm muội muội rồi!”
“Sau này ta có một miếng canh, nhất định sẽ chừa lại cho ngươi một bát cơm!”
Ta cười khổ, trong lòng thầm nghĩ:
“Cũng không đến mức bi đát đến thế chứ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Tiêu Minh Ca không để tâm đến phản ứng của ta, vừa ăn bánh, vừa hào hứng luyên thuyên:
“Ngươi không thấy đâu, đèn vương năm nay thật sự đẹp lắm…”
…
Sau Tết Nguyên Tiêu, tin tức về Bắc Cương đại loạn truyền về kinh thành.
Nghe nói phía Bắc gặp tuyết lớn, người Bắc Địch lười biếng không chịu sản xuất, lương thực cạn kiệt, liền tràn vào biên giới cướp bóc dân chúng Đại Tấn.
Vùng biên cương đã lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.
Bệ hạ thịnh nộ, lập tức ra lệnh cho Tướng quân phụ thân dẫn binh chinh phạt.
Tình hình cấp bách, Tương quân phụ thân chỉ kịp trở về cáo biệt chúng ta rồi lên đường.
Tiễn ông ấy đi xong, phu nhân mày nhíu chặt, thần sắc hiếm khi lộ rõ vẻ ưu tư.
Tiếng lòng của bà cũng không còn thản nhiên như thường ngày nữa.
[Nếu ta nhớ không lầm, trận chiến với Bắc Địch lần trước, Đại Tấn đã thua.]
[Khi đó, người thống lĩnh đại quân là một kẻ dưới trướng Tần Thừa tướng.]
[Chỉ mong lần này do Tiêu Phóng cầm quân, kết cục có thể thay đổi.]
Hôm ấy, phu nhân gọi ta đến thư phòng, nói có chuyện cần dặn dò.
Vừa đẩy cửa vào, ta nhạy bén ngửi thấy một mùi tanh ngọt thoang thoảng—đó là mùi máu!
Ta lập tức đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trên tay áo phu nhân có vết m.á.u lốm đốm.
Phu nhân đang chăm chú nhìn bức họa trên bàn, ánh mắt sâu thẳm, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người khác không dám đến gần.
Ta tò mò nhìn theo, đến khi thấy rõ người trong tranh, không khỏi ngạc nhiên thốt lên:
“Người trong tranh… chẳng lẽ là con?”
Bởi vì bộ y phục trên tranh vẽ, chính là bộ ta mặc vào đêm hội hoa đăng hôm ấy!
Phu nhân hạ mi mắt, thu lại khí lạnh quanh thân, vẫy tay gọi ta lại gần.
“Niệm Ngọc, trong lễ hội hoa đăng, con có gặp ai khả nghi không?”
“Người khả nghi?”
Ta chớp mắt, nghiêm túc hồi tưởng lại, rồi thuật lại toàn bộ chuyện gặp Tần Thừa tướng.
Phu nhân nghe xong, ánh mắt chợt trầm xuống.
[Lẽ nào kẻ sai người vẽ bức họa này là Tần Thừa tướng?]
[Nhưng vì sao hắn lại tìm một tiểu cô nương như Niệm Ngọc?]
Bà bỗng như nghĩ đến điều gì đó, nhìn ta hỏi:
“Con nói… Tần Thừa tướng cảm thấy con quen mắt?”
Ta gật đầu.
“Phải, khi ấy hắn đã nhìn con một lúc rất lâu, còn hỏi con là thiên kim nhà ai.”
Nghe vậy, phu nhân lặng lẽ đánh giá ta từ đầu đến chân, trong lòng càng thêm nghi hoặc.