Mẫu thân yếu ớt giơ tay, khẽ xoa đầu ta, giọng nhẹ như sương khói:
“Không sao, chỉ là hơi mệt.”
Phu nhân vươn tay đặt lên cổ tay mẫu thân, nhíu chặt mày.
Phu nhân không nói một lời, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng nói đầy nặng nề:
[Mạch tượng này… Rõ ràng là dấu hiệu dầu cạn đèn tàn.]
Phu nhân khẽ cất giọng:
“Dung Tịnh Thu, nàng…”
Mẫu thân cười yếu ớt, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta không sao, chỉ là bệnh cũ mà thôi.”
Bà nhẹ nhàng rụt tay lại, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, nhưng vẫn gắng sức nắm lấy tay phu nhân, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.
Phu nhân trầm mặc nhìn bà, trong lòng thầm thở dài:
[Tiểu Ngọc nhi có cái tính nhẫn nhịn này, hóa ra là do nàng dạy.]
Một tia hối hận hiện lên trong đáy mắt phu nhân, giọng nói có phần áy náy:
“Xin lỗi… Nếu ta phát hiện sớm hơn, có lẽ nàng đã không đến mức này.”
Mẫu thân khẽ lắc đầu, định nói không sao, nhưng bất chợt ho lên dữ dội.
Bà vội lấy khăn tay che miệng, đợi cơn ho qua đi mới chậm rãi hạ khăn xuống.
Chỉ là… trong nháy mắt đó, ta đã kịp thấy trên tấm khăn có một vệt đỏ tươi.
Phu nhân nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt trầm xuống:
“Trong thành có một vị danh y họ Lạc, năm xưa từng nhận ơn của Tiêu Phóng. Ta lập tức sai người mời ông ấy đến.”
Nói xong, phu nhân xoay người đi ngay, dáng vẻ vội vã hơn hẳn ngày thường.
Mẫu thân dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nhắm mắt, dường như không còn sức lực để mở lời.
Nhưng ta thì không thể bình tĩnh như vậy.
Ta cảm thấy trong đầu mình ong ong, chân tay lạnh toát.
Mẫu thân chẳng phải chỉ nhiễm phong hàn thôi sao?
Sao lại thành ra… dầu cạn đèn tàn?
Ta nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của mẫu thân, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố ép bản thân phải bình tĩnh.
Có lẽ, có lẽ phu nhân đã chẩn đoán sai cũng nên.
Phu nhân đã đi mời danh y, đợi đại phu đến, mẫu thân nhất định sẽ khỏe lại.
Ta hít sâu, cố nén nước mắt vào trong.
Chờ đợi trong lo lắng hồi lâu, cuối cùng phu nhân cũng dẫn về một vị trung niên để râu, đeo theo hòm thuốc bước vào.
Phu nhân dặn dò Tiêu Minh Ca ở lại ngoài phòng cùng ta, để đại phu chuyên tâm bắt mạch cho mẫu thân.
Nàng nắm tay ta, nhẹ giọng an ủi: “Dung di sẽ không sao đâu.”
Một lát sau, phu nhân và đại phu bước ra từ trong phòng.
Phu nhân mở lời trước: “Lạc đại phu, thân thể nàng ấy thế nào rồi?”
Ánh mắt chúng ta tràn đầy mong đợi hướng về ông ấy.
Lạc đại phu trầm tư hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói với phu nhân một câu: “Bần y vô phương cứu chữa.”
“Hồi phu nhân, vị phu nhân này lúc sinh nở đã tổn thương thân thể, lại thêm tâm bệnh tích tụ nhiều năm, chưa từng được hóa giải.”
“Vài tháng trước hẳn đã trải qua một trận trọng bệnh, tuy ngoài mặt có vẻ đã dưỡng khỏi, nhưng thực chất bên trong đã tổn hao quá nhiều nguyên khí.”
“Thời gian trước nàng ấy lại nhiễm phong hàn, không được tĩnh dưỡng chu toàn, thêm vào đó là hành trình dài ngày vất vả, nay đã là dầu cạn đèn tàn, thực sự không còn cách nào cứu chữa…”
Nghe xong lời này, nước mắt ta tức khắc tuôn trào.
Phu nhân vỗ nhẹ lên vai ta, ra hiệu cho ta vào trong thăm mẫu thân.