Phu Nhân Thật Sự Là Người Hai Mặt Sao?

Chương 24



Vì tuyết rơi liên tục mấy ngày, nên đã che phủ cả cây cối và đá tảng, những dấu hiệu mà Tướng quân để lại cũng chỉ lộ ra từng đoạn ngắn.

Chúng ta thay nhau tìm kiếm, đã tốn cả ngày lẫn đêm, cuối cùng ở sâu trong Lạc Tuyết Cốc, tại một vũng tuyết, chúng ta tìm thấy Tướng quân và đội ngũ của ông.

Sau khi cứu được họ lên, Tướng quân nói với chúng ta:

“Đã có nội gián, chính là Hữu Tướng quân Quan Đằng, hắn là người của Tần Thừa tướng.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta vô tình thấy trên lưng hắn có một vết thương do kiếm chém, vết thương ấy chính là do thanh kiếm của Vệ Trác gây ra.”

“Sau đó ta đã sai người gửi thư cho huynh đệ trong trại Thanh Phong ở thành Hàn Xuyên, bảo họ điều tra Quan Đằng, mới phát hiện ra chính hắn là người đã hãm hại Vệ Trác năm xưa.”

“Hiện giờ chỉ cần lần theo dấu vết, chắc chắn sẽ tìm được chứng cứ để minh oan cho Vệ huynh!”

“Hơn nữa,” Tướng quân nhìn ta, quẳng ra một câu khiến trời đất sụp đổ, “Ta nghi ngờ Vệ Trác rất có thể vẫn còn sống!”

“Sao cơ?”

Ta không nhịn được mà kêu lên.

Tướng quân tiếp tục nói: “Mặc dù lần này chúng ta cố tình mắc bẫy chúng, nhưng trên đường về doanh trại, chúng ta lại không may bị vây khốn.”

“Lẽ ra có một đội quân nhỏ của Bắc Địch suýt nữa phát hiện ra chúng ta, nhưng người dẫn đầu bỗng nhiên dẫn đội rời đi.”

“Giọng nói của hắn như thể bị lửa đốt qua, nhưng nghe lại có chút quen thuộc, ta quan sát thân hình của người ấy, rất giống Vệ Trác.”

Nghe đến đây, trái tim ta đập loạn lên, muốn lập tức đi tìm người mà Tướng quân nói đến.

“Với sự hiểu biết của ta về Vệ huynh, hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội liên lạc với chúng ta.”

Sau đó, Tướng quân nói với chúng ta về kế hoạch của ông.

Ông quyết định “giả chết”, rồi thực hiện kế “dương đông kích tây”, đánh úp từ bên trong.

Tướng quân và phu nhân cùng Tiêu Minh Trạch chia làm hai đường, ta ở lại bên ngoài thành để tiếp ứng.

Sau khi Tiêu Minh Trạch về doanh trại, truyền ra tin “Tướng quân đã tử vong”, và đã kiểm soát được Hữu Tướng quân Quan Đằng.

Quân Đại Tấn treo cờ trắng, quả nhiên quân Bắc Địch liền lao lên.

Tiêu Minh Trạch giả vờ rút quân, trong khi đội quân của Tướng quân tách ra thành từng nhóm nhỏ, lén qua một con đường hẹp để tấn công vào hậu phương của quân Bắc Địch.

Quân Bắc Địch hỗn loạn, Tiêu Minh Trạch nhân cơ hội dẫn đại quân phản công, đại phá quân Bắc Địch. Chỉ tiếc là thủ lĩnh Bắc Địch đã nhân lúc hỗn loạn mà trốn thoát, quân ta không thể kết thúc chiến tranh hoàn toàn.

Tướng quân “hồi sinh” trở về quân doanh, công khai thông báo rằng Quan Đằng chính là nội gián và đã giam giữ hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vào đêm thứ hai sau khi Tướng quân trở lại doanh trại, chúng ta đã nhận được tin tức mà bấy lâu nay chúng ta luôn mong đợi.

Giữa đêm khuya, một mũi tên sắc bén xé gió bay đến, đóng vào cột trại của Tướng quân.

Tướng quân rút mũi tên, mũi tên cắm sâu gần ba tấc vào trong cột, ông ấy lẩm bẩm tự nói: “Theo ta được biết, quân Bắc Địch không ai có sức mạnh b.ắ.n tên đến mức này.”

Tướng quân mở cuộn giấy dính vào đuôi mũi tên, trên đó chỉ viết có một câu, hẹn ông đến gặp tại miếu Sơn Thần cách thành năm dặm.

Ta nhìn thấy chữ viết trên giấy, không thể tin được mà mắt mở trừng trừng: “Chữ này…”

Tướng quân liếc nhìn ta một cái: “Niệm Ngọc, con đi theo ta.”

Phó tướng khuyên nhủ: “Tướng quân, xin ngài suy nghĩ lại, kẻ này lấy hành tung của chủ soái Bắc Địch làm mồi để hẹn ngài gặp mặt một mình, e rằng có mưu đồ.”

“Không sao, bản Tướng quân đã có tính toán.”

Tướng quân dẫn ta, cưỡi ngựa nhanh chóng đến miếu Sơn Thần như trong thư. Càng gần đến nơi, trong lòng ta lại càng cảm thấy lo sợ.

Sợ rằng đó là một giấc mộng, cũng sợ đó là âm mưu của quân Bắc Địch.

Tướng quân vỗ vỗ vai ta, ra hiệu ta cùng ông vào trong.

Một người mặc y phục đen đã chờ sẵn bên trong.

Trời tối, không thể nhìn rõ diện mạo của hắn.

Khi thấy chúng ta vào, giọng hắn có chút không vui: “Nhiều năm không gặp, Tiêu Tướng quân sao lại trở nên thiếu tế nhị thế? Chuyện gặp gỡ giữa ta và ngài đã kín đáo như vậy, sao còn mang theo người khác?”

Giọng hắn khàn khàn, nhưng nghe lại rất kiên quyết.

Lúc này, mặt trăng vừa vặn lên cao, ta nhìn rõ được dung mạo của hắn.

Trên mặt hắn có một vết thương kéo dài từ trên mắt trái, nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt ấy giống ta đến kỳ lạ.

Tim ta bắt đầu đập loạn nhịp, sau khi biết được thân phận của mình, ta đã vô số lần tưởng tượng về dung mạo của phụ thân trong đầu.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khuôn mặt của phụ thân bỗng nhiên hòa vào với hình ảnh của người đàn ông trước mắt.

Khi thấy phụ thân, Tướng quân cũng có chút kích động, bước lên phía trước, một quyền đ.ấ.m vào n.g.ự.c ông ấy.

“Vệ huynh, huynh thật sự còn sống! Đã mười lăm năm rồi sao!”

Phụ thân cảm thán: “Vệ mỗ cũng không ngờ, đời này còn có thể gặp lại Tiêu huynh.”

Tướng quân vẫy tay về phía ta: “Lại đây.”