Phu Nhân Thật Sự Là Người Hai Mặt Sao?

Chương 5



Nhưng mẫu thân lại giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân không sao… Chỉ cần chịu đựng một chút là được.”

Nửa đêm, ta bị tiếng ho kịch liệt của mẫu thân đánh thức.

Ta mở mắt ra, thấy mặt mày bà đỏ bừng, hơi thở yếu ớt, nằm thiêm thiếp trên giường.

Ta đưa tay chạm vào mẫu thân—tay bà lạnh như băng.

“Mẫu thân! Mẫu thân! Đừng dọa Ngọc nhi, mẫu thân!”

“Ngọc nhi…”

Mẫu thân khó nhọc mở mắt, cố gắng nắm lấy tay ta, đặt một khối ngọc bội cũ kỹ vào lòng bàn tay nhỏ bé của ta.

“Ngọc nhi… đây là thứ phụ thân con… để lại cho con. Nếu ta không còn nữa… thì hãy để nó luôn ở bên con.”

Nói xong câu đó, mẫu thân chìm vào hôn mê, ta gọi thế nào cũng không tỉnh.

Ta bỗng dưng hoảng loạn, vội kéo đại một cái áo khoác lên người, chạy vội ra khỏi phòng, thậm chí còn không kịp xỏ giày.

Ta điên cuồng cắm đầu chạy, từng cơn gió lạnh quất vào mặt đau rát, nhưng ta không thể quan tâm được nữa.

Ta chỉ sợ rằng—

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nếu chạy chậm một chút, mẫu thân sẽ không tỉnh lại nữa.

Ta khó nhọc chạy đến cổng lớn, nhưng đối với một đứa trẻ mới năm tuổi như ta, cánh cửa sắt cao ngất kia chẳng khác gì một ngọn núi không thể vượt qua.

Ta ngó vào trong phủ, bốn phía đen kịt, không một bóng người.

Một nỗi sợ hãi khổng lồ xộc thẳng vào tim ta.

Đêm tối tựa như một con quái vật vô hình, đang từng chút từng chút một nuốt chửng sinh mệnh của mẫu thân.

Tất cả là tại phu nhân!

Nếu không phải bà ta cố chấp đón hai mẹ con ta vào phủ, mẫu thân sẽ không ngã bệnh!

Ta ngồi thụp xuống đất, vừa khóc vừa mắng, trong lòng ngập tràn oán hận.

“Đồ xấu xa! Đồ độc ác! Ta ghét ngươi! Rất ghét! Hức hức… Mẫu thân—”

Bỗng nhiên—

“Két—”

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Ta lập tức ngừng khóc, trừng mắt nhìn về phía trước.

Trong màn đêm, một người khoác áo choàng đen xuất hiện trong tầm mắt ta.

Là phu nhân!’

Rốt cuộc bà cũng đã trở về!

“Phu nhân! Người về rồi! Mẫu thân… mẫu thân…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhào tới ôm chặt lấy chân bà, khóc đến không thành tiếng.

Phu nhân thoáng sững sờ, cau mày hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Ta vội vã nhét miếng ngọc bội mà mẫu thân vừa trao vào tay bà, nức nở cầu xin:

“Mẫu thân sắp c.h.ế.t rồi! Phu nhân, đây là thứ đáng giá nhất của ta, ta đưa hết cho người! Cầu xin người, cứu lấy mẫu thân của ta!”

Phu nhân chấn động mạnh, trong lòng dấy lên một cơn giận dữ.

“Bản phu nhân mới chỉ rời đi một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?! Không phải ta đã dặn người phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con ngươi sao?!”

Bà không hỏi thêm gì nữa, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, một tay nhấc bổng ta lên khỏi mặt đất.

Đồng thời, bà lập tức ra lệnh gọi đại phu, sau đó bước nhanh như gió hướng thẳng đến tiểu viện của chúng ta, như thể muốn bay đến đó ngay tức khắc.

May mắn thay, phu nhân đến kịp thời.

Bà lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc bí truyền, tự tay đút cho mẫu thân uống.

Khi đại phu đến, sắc mặt mẫu thân đã tốt hơn nhiều.

Sau khi xem mạch và kê đơn, phu nhân liền lệnh cho quản gia đích thân giám sát việc sắc thuốc, đồng thời bố trí hai nha hoàn đến hầu hạ.

Nhờ vậy, bệnh tình của mẫu thân mới dần dần chuyển biến tốt.

Lần này cùng phu nhân trở về, còn có hai người con của bà và Tiêu Tướng quân.

Thì ra trước đó, bọn họ đã tới thăm nhà ngoại tổ.

Hôm ấy, ta đang cùng mẫu thân hái hoa mai trong vườn, thì gặp được huynh muội nhà họ Tiêu.

Nghe nói phu nhân rất thích ăn đồ ngọt, để cảm tạ phu nhân, mẫu thân sau khi khỏi bệnh liền dự định làm món bánh hoa mai sở trường của mình để bà thưởng thức.

Ta vui vẻ cầm giỏ đựng đầy hoa mai, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh phu nhân ăn bánh, thì bỗng—

“Dừng tay ngay cho bản tiểu thư!”

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một quả cầu tròn vo va thẳng vào người, khiến ta ngã ngửa xuống đất.

Loạng choạng bò dậy, ta mới thấy rõ, đối phương là một đứa bé trạc tuổi ta.

Mặt nàng ta bầu bĩnh, hai búi tóc được buộc cao trên đầu, trông chẳng khác nào một búp bê trong tranh Tết—

Chỉ có điều, nước da có hơi đen.

Nàng ta chống nạnh, trừng mắt nhìn ta, giọng điệu đầy hống hách:

“Đây là cây mai mà phụ thân ta trồng cho mẫu thân ta! Ai cho các ngươi hái chứ?! Động vào đồ của người khác, đúng là không có giáo dưỡng!”

“Minh Ca, không được vô lễ.”

Một thiếu niên vận y phục xanh bình thản bước ra từ phía sau nàng, thần sắc lãnh đạm, chỉ nhẹ gật đầu với ta và mẫu thân, sau đó liền nắm tay bé gái ấy, đưa nàng ta rời đi về phía chính đường.

Ta dõi theo bóng lưng hai người bọn họ, trong lòng có chút không phục.

“Mẫu thân, rõ ràng phu nhân đã đồng ý rồi mà, bọn họ lại…”

Nhưng mẫu thân chỉ lắc đầu, ý bảo ta đừng gây chuyện.