Phụ Nữ Cần Gì Phải Làm Khó Nhau

Chương 1



1

Vừa đến công ty, tôi liền phát hiện quy trình báo cáo chi phí nộp từ nửa tháng trước lại bị trả về.

 

Nghĩ đến đây là khoản do tổng giám đốc Trần nhờ tôi báo giúp, tôi chỉ có thể lập tức đến bộ phận tài chính tìm Phùng Tuyết hỏi lý do.

 

Dường như cô ta đã đoán trước tôi sẽ đến, hùng hổ ném một xấp hóa đơn xuống trước mặt tôi.

 

"Những hóa đơn này chưa được kiểm tra, không thể duyệt!"

 

Tôi sững sờ, hỏi cô ta: "Công ty có quy định bắt nhân viên tự kiểm tra xác thực hóa đơn từ khi nào? Chẳng phải đấy là công việc của bộ phận tài chính sao?"

 

Phùng Tuyết lườm tôi: "Chuyện nhỏ nhặt thế này cần gì đến quy định? Tôi là trưởng phòng tài chính của bộ phận các cô, tôi nói quy trình thế nào thì nó là như thế!"

 

Tôi còn định tranh luận thêm, nhưng cô ta đã quay đầu về phía màn hình máy tính, ra vẻ nghiêm túc làm việc, chỉ vứt lại cho tôi một câu:

 

"Đừng lắm lời, tôi đang bận, không thấy tôi còn bao nhiêu là việc à?"

 

Tôi tức đến phát điên.

 

Từ khi Phùng Tuyết vào làm ở công ty chúng tôi, đảm nhận vị trí trưởng phòng tài chính của bộ phận Marketing, tôi đã gặp phải tình huống này không biết bao nhiêu lần.

 

Lần đầu tiên là khi tôi nộp quy trình hoàn chi phí tiếp khách.

 

Hơn nửa tháng sau, cô ta trả về, bảo tôi đã vượt quá chi phí cho phép.

 

Tôi nói tổng giám đốc Lý cũng tham gia, nên tiêu chuẩn bình quân đầu người đáng lẽ phải tăng lên 800 tệ/người.

 

Cô ta lập tức lôi phiếu đề nghị thanh toán công tác phí của tổng giám đốc Lý ra, chỉ vào thời gian trên vé máy bay rồi nói với tôi:

 

"Khách sạn này cách sân bay ít nhất một tiếng đi xe. Làm thủ tục lên máy bay phải trước hai tiếng, tính thời gian thì tổng giám đốc Lý đâu có ăn uống gì, cùng lắm chỉ nâng ly chúc rượu thôi. Cô dựa vào đâu mà tăng từ 400 lên 800? Cô tham lam quá rồi đó!"

 

Tôi phản bác: "Cô nhìn vào hóa đơn tính tiền đi, thứ đắt nhất chính là chai rượu tổng giám đốc Lý gọi!"

 

Cô ta lại quay đầu đi: "Đừng có lắm lời! Muốn duyệt chi phí thì theo mức 400 tệ/người, không thì khỏi!"

 

Tức quá, tôi mang phiếu báo cáo đến tìm giám đốc tài chính.

 

Không ngờ giám đốc lại khen ngợi Phùng Tuyết, khen cô ta làm việc cẩn thận, còn mỉa mai bộ phận Marketing chúng tôi toàn báo cáo linh tinh để trục lợi công ty, tình trạng này đáng lẽ phải được siết chặt từ lâu rồi.

 

"Tiểu Đỗ à, nếu cô làm đúng quy định của công ty thì ai mà làm khó cô được đúng không?"

 

Sau này, một đồng nghiệp khác nói cho tôi biết, giám đốc tài chính là dì của Phùng Tuyết, chính bà ấy đã giúp cô ta vào làm bằng cửa sau.

 

Tổng giám đốc Lý là người tốt tính, ông ấy biết chuyện cũng không muốn làm lớn, mà tự bỏ tiền túi ra bù cho tôi.

 

Còn dặn người trong bộ phận chúng tôi phải nghiên cứu kỹ chính sách tài chính để tránh gặp vấn đề tương tự.

 

Nhưng dù tôi có nghiên cứu kỹ đến đâu, quy trình có chuẩn đến đâu, thì dù không tìm ra sai sót, Phùng Tuyết vẫn sẽ trì hoãn thời gian hoàn chi phí cho tôi.

 

Người khác chỉ mất một tuần để hoàn chi phí, còn tôi thì bị kéo dài đến ba tháng.

 

Hỏi thì lúc nào cũng chỉ bảo là phiếu hoàn chi phí quá nhiều, phải đợi đến lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi lấy thời gian xử lý quy trình của mình so với người khác, cô ta lại nói thanh toán có mức độ ưu tiên, phải thanh toán cho những khoản lớn trước để tránh gây tổn thất lãi suất cho đồng nghiệp.

 

Đến khi số tiền trong phiếu hoàn chi phí của tôi lớn hơn, cô ta lại bảo số tiền lớn thì phải kiểm tra kỹ.

 

"Đừng lắm lời, chờ đi!"

 

Hóa ra cô ta chỉ nhắm vào mình tôi thôi!

 

Cho đến hôm đó, khi tan làm, tôi vô tình nhìn thấy bạn trai cũ - người mà tôi tưởng đã c.h.ế.t ở cái nơi xó xỉnh nào rồi - đến đón Phùng Tuyết, tôi mới hoàn toàn hiểu ra sự thù địch của cô ta với tôi từ đâu mà có!

 

Nhưng cứ tiếp tục ứng tiền cho công ty như vậy cũng không phải cách, hơn nữa tôi cũng không có nhiều tiền để ứng trước như vậy.

 

Đến lúc đó còn tiếp khách, đi công tác thì làm sao? Quá ảnh hưởng đến công việc rồi!

 

Thế là tôi quyết định hẹn Phùng Tuyết ra nói chuyện rõ ràng.

 

"Trương Đạc có tìm tôi thật, nhưng nếu cô kiểm tra điện thoại anh ta thì sẽ thấy tôi không hề bắt máy! Anh ta bình luận trong bài đăng của tôi, tôi cũng chỉ trả lời một chữ “Cút”! Cô không cần phải gây sự với tôi làm gì!"

 

Ai ngờ Phùng Tuyết không nghe, còn cố chấp nói tôi làm vậy là cố tình gây sự chú ý.

 

"Điều kiện của A Đạc tốt như vậy, cô thật sự từ bỏ anh ấy sao? Tôi không tin!"

 

Nói xong, cô ta ra vẻ chính trực: "Còn nữa, công là công tư là tư, tôi là người công tư phân minh, bớt đến làm thân với tôi! Tôi ghét nhất loại người lẫn lộn công tư như cô!"

 

Nghe vậy, tôi nhìn phiếu yêu cầu hoàn chi phí trong tay, nghĩ đến tổng giám đốc Trần - người vừa được điều đến thay tổng giám đốc Lý - rồi hít sâu một hơi, hỏi cô ta:

 

"Nếu kiểm tra xong là có thể được duyệt ngay đúng không?"

 

Phùng Tuyết nhếch mép cười lạnh: "Chuyện đó tính sau."

 

Có vẻ cô ta lại muốn kéo dài thời gian của tôi nữa rồi.

 

Tôi không nói thêm, chỉ ngồi xuống một góc, nhanh chóng kiểm tra xác thực hết đống hóa đơn.

 

Phùng Tuyết thấy tôi làm nhanh như vậy, liền châm chọc: "Tôi mà rảnh như cô thì tốt biết mấy."

 

Tôi không để ý, chỉ hỏi: "Giờ có thể duyệt chưa?"

 

Cô ta cong môi cười, nhưng lời nói ra lại là:

 

"Không! Cô làm vậy thì phải xếp hàng lại từ đầu, tháng này chắc chắn không kịp, sang tháng sau hẵng đến đi."

 

Tôi nhìn bảng thông báo quan trọng dán trước cửa bộ phận tài chính, trên đó ghi rõ ràng thời gian chốt sổ là cuối tháng này, những hóa đơn chưa thanh toán hết hạn sẽ bị hủy và không thể thanh toán nữa.

 

Tôi hỏi Phùng Tuyết vậy phải xử lý thế nào, cô ta càng cười đắc ý hơn.

 

"Sao tôi biết được? Ai bảo cô không kiểm tra sớm? Tôi chỉ làm theo quy trình thôi!"

 

Tôi nhìn lên camera giám sát ở phía trên, gật đầu nói:

 

"Được!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com