Phụ Nữ Cần Gì Phải Làm Khó Nhau

Chương 12



11

Hai tháng sau, tôi cố tình dò hỏi tin tức về Trần Đạc.

 

Nghe nói anh ta sắp kết hôn với Phùng Tuyết.

 

Vì Phùng Tuyết đã làm theo yêu cầu của nhà họ, vay tiền mua một căn hộ rồi đứng tên Trần Đạc.

 

Nhà họ không chấp nhận việc vay thế chấp, vì nếu vậy thì sau này khoản nợ sẽ rơi lên đầu Trần Đạc.

 

Tôi chỉ biết cảm thán, Phùng Tuyết đúng là kẻ si tình ngu ngốc, đầu óc u mê hết thuốc chữa.

 

Sau đó tôi cũng không bận tâm đến họ nữa, mà tập trung hoàn toàn vào công việc.

 

Sau khi công ty cắt giảm nhân sự, rất nhiều vị trí quản lý bị bỏ trống, tôi tham gia cạnh tranh vị trí trưởng phòng vật tư và đã thành công, nhờ vào kinh nghiệm làm việc với nhà cung cấp trong phòng marketing nhiều năm.

 

Hiện tại lương của tôi đã tăng gấp đôi, công việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không cần phải đi khắp nơi nữa.

 

Quan trọng nhất là, không còn ai dám từ chối hoàn trả chi phí cho tôi nữa!

 

Thời gian trôi qua thêm nửa năm.

 

Khi tôi nghĩ rằng Phùng Tuyết và Trần Đạc chắc đã kết hôn, thì bất ngờ nhìn thấy một bản tin giật gân:

 

Vụ án g.i.ế.c chồng - Phùng Tuyết sát hại Trần Đạc!

 

Thì ra Trần Đạc chưa từng có ý định cưới Phùng Tuyết.

 

Anh ta chỉ muốn lợi dụng cô ta đến cùng.

 

Anh ta giả vờ bảo việc mua nhà chỉ là để đối phó với mẹ mình, sau khi kết hôn sẽ lập tức bán nhà để trả nợ cho cô ta.

 

Phùng Tuyết đúng là dũng cảm, tin vào lời anh ta nói đến mức đi vay nặng lãi.

 

Nhưng ngay sau khi căn hộ chính thức đứng tên Trần Đạc, anh ta lập tức trở mặt, hủy hôn với lý do: "Mẹ tôi không đồng ý để tôi cưới một kẻ thất nghiệp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phùng Tuyết bế tắc, vừa tìm việc vừa cầu xin anh ta quay lại.

 

Nhưng vì hồ sơ cá nhân của cô ta đã bị đánh dấu xấu, không công ty nào chịu nhận. Họ cho rằng cô ta không đủ năng lực nên phải bỏ tiền ra để được vào làm.

 

Trong khi đó, khoản nợ tín dụng đen càng lúc càng lớn, khiến Phùng Tuyết không còn đường lui.

 

Cuối cùng, cô ta tìm đến Trần Đạc, nói với anh ta rằng không kết hôn cũng được, nhưng phải trả lại căn nhà cho cô ta.

 

Nhưng Trần Đạc lại lạnh lùng lôi giấy cam kết cô ta tự nguyện tặng nhà ra, kiên quyết không trả, còn thách cô ta có bản lĩnh thì đi kiện đi.

 

Lúc này đây, Phùng Tuyết mới thực sự nhìn thấu con người anh ta.

 

Kiện tụng sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà chưa chắc sẽ lấy lại được.

 

Còn bọn cho vay nặng lãi thì không thể chờ đợi lâu như vậy.

 

Tuyệt vọng, phẫn uất, thêm vào đó là tình yêu chân thành mà lại đổi lấy kết cục như vậy, trong cơn xúc động, Phùng Tuyết đã chộp lấy chậu hoa đập mạnh vào đầu Trần Đạc.

 

Không ngờ, cú đánh đó khiến anh ta xuất huyết não, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

 

Đọc đến đây, tôi chỉ có thể lắc đầu.

 

Quả nhiên, dính dáng đến đàn ông quá mức chỉ rước khổ vào thân.

 

Cho nên, phụ nữ cần gì phải làm khó nhau?

 

Dành nửa đời còn lại trong tù, đấy chính là "cuộc sống hạnh phúc" mà cô ta từng mong muốn sao?

 

Tôi tự nhủ: "Hôm nay không cố gắng, ngày mai làm vợ người ta, phải sinh con, còn phải lo cho cả nhà chồng! Chồng thì không yêu, mẹ chồng thì hành hạ, giặt giũ nấu cơm, quét nhà đi chợ, đủ thứ việc quấn thân!"

 

"Cố lên! Thà làm trâu làm ngựa, ít ra còn có tự do!"

 

---HOÀN---


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com