Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 11



Tư Dương dẫn người tìm kiếm suốt nhiều ngày, cuối cùng chỉ nhặt được vài mảnh y phục đẫm máu, cùng những mảnh xương đã bị dã thú gặm nhấm.

 

Ban đầu, ta còn cắn răng chịu đựng.

 

Nhưng khi nhìn thấy hai chiếc áo ta đích thân thêu cho Tạ Hồi, ướt đẫm m.á.u khô,  

ta tối sầm mặt mày, ngã xuống bất tỉnh.

 

*

 

“Uyển Ý, con ơi, làm ơn ăn chút gì đi…”  

Mẫu thân ngồi nơi đầu giường, lệ rơi như mưa.

 

Ta ôm chặt chiếc áo m.á.u trong tay, trong đầu vang vọng vô vàn hồi ức, nước mắt đã cạn từ lâu.

 

Ta không tin.  

Ta đã truyền tin đi rồi.  

Không thể nào có kết cục như vậy.

 

“Uyển Ý, trước lúc xuất chinh, Hằng Chi từng nói với ta… con và nó chưa từng viên phòng. Nếu chẳng may nó không trở về, con cũng đừng cố thủ, có thể tái giá. Nó nói… nó không muốn con cô độc suốt đời.  

Ta biết con đau lòng, nhưng người đã mất thì không thể hồi sinh.  

 

Nó yêu con đến vậy, nếu có linh thiêng, hẳn cũng mong con sống tốt.”

 

“Mẫu thân không cần nói nữa. Dù chàng sống hay chếc, cả đời này, con cũng không gả cho ai khác.  

Nếu chàng còn sống, con sẽ chờ chàng về.  

Nếu chàng chếc… mai sau con xuống địa phủ tìm chàng cũng được.”

 

“Uyển Ý, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn…”

 

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không tìm đến cái chếc.  

Con phải sống thật tốt, bởi kẻ thù của chúng ta… vẫn chưa chếc.”

 

*

 

“Phu nhân, công tử nhà họ Vương lại đến rồi.”  

Phục Linh bước vào, khẽ nói.

 

“Hắn lại đến làm gì? Đuổi đi là được!  

Ngươi bảo với hắn, dù Uyển Ý có xuống tóc đi tu, cũng không bước chân vào Vương gia nửa bước!”  

Mẫu thân chau mày, giọng đầy phẫn nộ.

 

“Mẫu thân, để con ra gặp hắn một lần.”

 

13

 

Ta thay y phục, chỉnh lại dung nhan, rồi bước vào hoa sảnh.

 

“Uyển Ý, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta. Ta có chuyện quan trọng muốn nói.”

 

“Công tử đến, chẳng phải để cười nhạo ta sao?”

 

“Uyển Ý, lòng ta đối với nàng chưa từng thay đổi. Ta muốn cưới nàng làm chính thê, tỷ tỷ ta đã nói, nguyện ý vì đôi ta mà ban hôn.”

 

Chính thê? Hoàng hậu nương nương ban hôn?  

Thật là thủ đoạn lớn lao.

 

Ta như nghe phải chuyện nực cười nhất thiên hạ.

 

Vương gia trăm năm thế tộc, nay lại muốn cưới ta làm chính thê?  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phúc phận ấy, chỉ sợ ta không gánh nổi.

 

“Phu quân ta sống chếc chưa rõ, công tử đã vội vã như vậy rồi sao?”

 

“Uyển Ý, nàng phải đối mặt với thực tế. Tạ Hồi thật sự đã chếc. Có người tận mắt thấy hắn trúng tên rơi xuống vực, còn tìm được cả áo dính m.á.u và thi cốt bị dã thú gặm rồi… Hắn không thể sống sót.”

 

“Đừng nói nữa! Uyển Ý ta đời này không tái giá. Công tử xin về cho.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Uyển Ý, sao nàng phải cứng rắn như vậy? Ta cũng đâu để tâm chuyện nàng từng thành hôn. Nàng vẫn chưa hiểu lòng ta sao? Nếu không quý trọng nàng, ta đã chẳng đích thân đến thương nghị thế này.”

 

Hắn đã vội.  

 

Phải rồi, nếu không là đến thương nghị, thì sẽ là thánh chỉ ban hôn từ trong cung.  

Nói vậy, ta còn nên cảm tạ hắn đã có chút “nhân tình”.

 

Ta biết từ nhỏ hắn đã thích ta.

 

Nhưng sự thích ấy, chưa bao giờ trong sáng.

 

Nếu không, ngày ta rơi xuống nước, hắn đã chẳng coi trọng thể diện bản thân hơn cả sinh mạng của ta.

 

Huống chi, dù Vương Dục thật lòng muốn cưới ta, muốn ép Vương gia chấp thuận, cũng đâu dễ dàng như thế.

 

Trừ phi, bọn họ có mưu đồ khác.

 

Một tia sáng lóe lên trong đầu, ta bỗng hiểu ra tất cả.

 

Vương gia, có lẽ đã nghèo đến phát cuồng rồi.

 

Dựa vào tư chất của đương kim Thánh Thượng, nếu không nhờ Vương gia chống lưng năm đó, chưa chắc đã được phong Thái tử.

 

Bao năm qua, Vương gia dốc sức phò tá lên ngôi, giữ vững ngai vàng, bao nhiêu của cải cũng tiêu tán gần hết.

 

Từ lúc họ chần chừ vận lương, ta đã lờ mờ cảm thấy, bí mật của Vân Thường Các không thể giữ lâu.

 

Giờ nghĩ lại, bọn họ hẳn đã điều tra rõ mối quan hệ giữa ta và Vân Thường Các, thậm chí e là cả thân phận của Bộ thúc cũng nắm được.

 

Cưới ta, lại dùng mẫu thân ép buộc Bộ thúc, Vương gia chẳng khác nào nắm được một ngân khố sống.

 

Hơn nữa, Tạ Hồi là anh hùng tử trận, họ cưới “quả phụ trung trinh”, vừa được tiếng nhân nghĩa, lại vớ được lợi lộc — một mũi tên trúng đôi ba đích.

 

Vương gia, tính toán thật tinh vi.

 

“Uyển Ý vừa mất phu quân, lúc này chưa tiện bàn chuyện tái giá. Xin cho ta thời gian suy nghĩ, khi nào có quyết, ta sẽ sai người báo tin.”

 

Ta sợ dồn hắn quá sẽ phản tác dụng, nên cũng không nói dứt khoát.

 

“Được, Uyển Ý, ta chờ nàng.”

 

*

 

Không bao lâu sau khi Vương Dục rời đi, người phụ thân đã bốn năm chưa từng gặp mặt, đột nhiên xuất hiện.

 

“Vương gia đã bàn bạc với phụ thân. Con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa gả sang đó.”

 

Lâm Cảnh ngồi vào ghế chính, bộ dạng vẫn là một kẻ thích ra oai sai khiến như xưa.

 

“Lâm đại nhân thật oai phong! Đến đây còn muốn tác oai tác phúc. Ngày đó ông đã mở tông từ, đuổi mẹ con ta khỏi Lâm gia, nay còn dám thay Uyển Ý làm chủ?”  

Mẫu thân giận đến toàn thân run rẩy.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com