Thúy di, tên thật Thu Thường Thúy, là tri kỷ của mẫu thân từ thuở bà còn chưa vào Lâm phủ.
Người trong nghề đều gọi bà là “Thu chưởng quầy”.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lên đến nhã gian lầu trên, Thúy di đóng cửa lại, vẻ mặt tràn đầy hân hoan.
“Vân Chi, ta đã nói bao lần, nên đá cái lão già kia sớm một chút, sớm rời khỏi Lâm phủ. Bà không nghe! Bà xem mấy năm qua, đã mất đi bao nhiêu bạc rồi hả?”
Thúy di vừa nói vừa ôm ngực, như thể bạc bay mất khỏi tay thật sự khiến lòng đau như cắt.
“Thôi đi, bà đúng là tham tiền đến điên rồi! Trước mặt trẻ con, nói bậy gì đấy!”
Mẫu thân đưa tay điểm nhẹ vào trán bà.
“Giờ thì tốt rồi, tỷ muội chúng ta lại hợp lực, thêm cả Uyển Ý, nhất định có thể làm ăn phát đạt, rực rỡ muôn phần!”
“Thêu pháp của bà ngày càng tinh xảo.”
Mẫu thân nâng lên một mảnh thêu của Thúy di, ánh mắt đầy tán thưởng.
“Bà cũng đừng giấu giếm nữa, ta còn không hiểu bà sao? Đã cùng Uyển Ý ra khỏi Lâm phủ, chắc chắn là đã hạ quyết tâm.”
“Bà vẫn là người hiểu ta nhất.”
Mẫu thân mỉm cười, ra hiệu cho Phục Linh mang vài món thêu phẩm ra đặt lên bàn.
Mắt Thúy di sáng rực. Bà vừa xem vừa lật tới lật lui, không ngớt xuýt xoa.
“Trời ạ, đây là… tứ diện thêu sao? Ta chỉ từng thấy loại thêu này trong cổ thư! Không ngờ các người lại làm được!”
“Phải, là tứ diện thêu. Gần đây Uyển Ý nghĩ ra. Con bé thiên tư hơn ta và bà, lại có thể tĩnh tâm tỉ mỉ. Cũng nhờ vào kỹ nghệ này, chúng ta mới có gan rời khỏi Lâm phủ. Bà biết đó, nếu không phải vì muốn Uyển Ý có chỗ dựa, ta cũng chẳng nhẫn nhịn từng ấy năm.”
“Thôi, chuyện cũ qua rồi đừng nhắc nữa. Bà có phúc khí, Uyển Ý là đứa trẻ ngoan. Còn Tạ Hồi, ta cũng từng gặp, là người đáng tin. Giờ thì chuẩn bị hưởng phúc thôi!”
Cả ngày thương lượng cùng Thúy di, đã định xong mọi điều lệ về việc ra mắt mẫu thêu mới.
Được bà khuyến khích, ta cũng đưa ra vài kiến nghị về việc cải thiện việc quản lý Vân Thường Các.
Trở về nhà thì trời đã nhá nhem tối, Tạ Hồi cũng đã nấu xong cơm.
Một đĩa bò kho lớn, một đĩa gà hầm nghệ vàng, một bát cá sông hấp, thêm vài món rau thanh đạm.
Hắn vốn không biết nấu ăn, mấy hôm nay học từ Phục Linh, tay nghề tiến bộ trông thấy.
“Mẫu thân, Uyển Ý, Phục Linh, mau lại ăn cơm.”
Từ sau khi rời khỏi Lâm phủ, Phục Linh không còn phải giữ lễ tớ tì, cùng chúng ta ngồi chung mâm.
Ban đầu nàng không quen, sau rồi cũng dần tiếp nhận.
“Mẫu thân, con đã vượt qua vòng tuyển chọn của Đông Đại Doanh, mai sẽ đến báo danh.”
Đông Đại Doanh, một trong bốn doanh trại lớn của kinh thành, tuyển người cực nghiêm ngặt.
“Đây là đại hỷ! Phải mừng chứ. Còn ta với Uyển Ý, mẫu thêu mới cũng đã tìm được đầu ra. Quả đúng là song hỷ lâm môn!”
Đêm đến, ta mãi trằn trọc suy nghĩ chuyện xưởng thêu, chưa thể chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Uyển Ý, ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Xin lỗi… hôm nay lại để nàng chịu uất ức. Nàng yên tâm, sẽ có một ngày, bọn họ không dám chạm đến nàng nữa.”
“Phu quân không sai, không cần tự trách. Chỉ là lũ hề nhảy nhót, ta không để bụng.”
Trong bóng tối, một chuyện chợt lóe lên trong đầu ta.
“Phu quân, hôm ta rơi xuống nước… phu xe nhà Triệu Như Nhan – Ngưu Đại – có mặt chứ?”
Triệu Như Nhan tuyệt không vô duyên vô cớ nhắc đến Ngưu Đại.
Sau một hồi im lặng, Tạ Hồi chậm rãi nói:
“Có mặt. Ta hôm ấy thấy hắn lén lút chạy về phía hồ, lại biết nàng ở cùng Triệu Như Nhan, sợ có chuyện, liền đi theo. May mà ta đến. Ngưu Đại… không chạy thoát khỏi ta.”
Một luồng hàn khí lan khắp lòng ta, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Triệu Như Nhan, ngươi quả thật độc ác đến tận xương tủy.
Hóa ra, người nàng an bài để “cứu” ta hôm đó… chính là Ngưu Đại — kẻ trung niên mập mạp, nửa giảo hoạt, nửa tục tằn ấy.
Nếu người cứu ta hôm đó là hắn, thừa lúc hỗn loạn làm điều gì đó… ta sợ là giờ đã thành nắm tro tàn vô chủ.
Nghĩ thôi cũng đủ khiến người phát lạnh.
“Uyển Ý, đừng sợ. Ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng.”
Tạ Hồi ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt tóc ta.
“Chàng… lên giường đi. Ta muốn tựa vào chàng một chút.”
Ta run lên từng đợt, rúc vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn.
Hắn dịu dàng vỗ nhẹ lưng ta, như mẫu thân từng vỗ về ta thuở nhỏ.
Sau đó, ta thiếp đi trong vòng tay hắn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta phát hiện mình đang gối đầu lên cánh tay Tạ Hồi, tay nắm chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, còn một chân thì vắt ngang hông hắn.
Hắn có lẽ đã tỉnh từ lâu, không biết đã ngắm ta bao lâu rồi.
Trong mắt hắn, vương một tầng thâm quầng mờ nhạt.
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng lật người sang bên.
“Phu quân, thứ lỗi, thiếp ngủ không yên. Tay chàng tê cả rồi phải không?”
“Không sao. Ta nguyện chịu.”
Hắn mỉm cười, ngồi dậy xoa cánh tay, lại giúp ta rửa mặt, vấn tóc, họa mi.
Tay hắn rất vững.
Chỉ mấy lần thử, đã thuần thục đến kinh ngạc.
Phục Linh còn trêu đùa Tạ Hồi sắp đoạt mất bát cơm của nàng rồi.