Lời thốt ra thẳng thắn, từng chữ từng chữ rơi vào lòng ta như hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước phẳng lặng, gợn lên tầng tầng sóng ngầm.
“Muôn ngàn tinh tú dẫu đẹp, cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Cảnh sắc nơi đỉnh cao, kẻ dưới chân núi nào có thể ngắm nhìn?”
“Ta… chỉ là lớp bùn ở đáy đầm lầy mà thôi.”
“Không phải!”
Tạ Cảnh vội ngắt lời, ánh mắt chân thành, trong trẻo không nhiễm chút bụi trần.
“Nàng là cô nương tốt đẹp nhất thế gian. Ta đã thích nàng… ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ.”
Lời bày tỏ của thiếu niên, mộc mạc mà mãnh liệt, chưa từng giấu giếm.
Hắn cẩn thận lấy từ trong lòng ra một vật – là một chú thỏ gỗ nhỏ, đường nét chạm trổ thô ráp, bề mặt đã xuất hiện vài vết nứt, nhưng vẫn được bảo quản rất tốt.
Ta sững sờ.
Tám tuổi năm ấy, có lần một đám say rượu vây đánh một bé trai nhỏ.
Ta tức giận, gọi gia đinh trong phủ tới, cho bọn côn đồ một trận nên thân.
Bé trai ôm chặt một con mèo nhỏ trong lòng, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa kiên cường.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi ngẩng đầu, ta thấy bên ngoài bức tường, lấp ló từng cái đầu nhỏ.
Đều là những đứa trẻ lưu lạc, không nơi nương tựa, trôi dạt theo dòng đời.
Ngoại thành loạn lạc không ngớt, ta quỳ gối trước phụ thân, cầu xin ông cho lập một Phúc Dưỡng Viện, thu nhận những đứa trẻ đó.
Trong số ấy, bé trai kia ngày ngày đi theo sau ta.
Gầy gò như cọng giá đỗ, ta thường trêu chọc:
“Giá đỗ nhỏ, sao cứ bám theo ta mãi vậy? Chẳng lẽ thầm thương trộm nhớ bổn tiểu thư?”
Ta khi ấy là tiểu thư kiêu ngạo nhất Thanh Châu, nổi danh càn quấy.
Giá đỗ nhỏ chỉ cúi đầu im lặng, không đáp.
Ta cười khẽ, vẫy tay:
“Chỉ đùa thôi, đừng để trong lòng.”
Nào ngờ, phía sau lại vang lên một giọng trẻ con vang dội:
“Ta muốn làm tiểu hộ vệ của nàng, cả đời bảo vệ nàng!”
Giá đỗ nhỏ đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ta bật cười, vỗ vai hắn, tiện tay đưa cho hắn một chú thỏ gỗ ta tự khắc – chỉ là tay nghề vụng về, hình dáng thô xấu vô cùng.
Thế nhưng hắn lại yêu quý vô cùng, ôm suốt không rời ngay cả khi ngủ.
Vì vậy, ta áy náy suốt một thời gian dài, âm thầm thề sẽ tặng hắn một món đẹp hơn, chí ít không phải món đồ cẩu thả như vậy.
Nào ngờ, sau đó Thanh Châu đại loạn.
Giặc xâm lược, thành bị phá, Phúc Dưỡng Viện tan tác.
Sinh ly tử biệt, phụ mẫu mất mạng, trước khi lâm chung, họ đem ta phó thác cho Tống phủ.
Sau này, ta từng dò hỏi tung tích giá đỗ nhỏ năm xưa, nhưng vô vọng.
Ta từng nghĩ, hắn… đã c.h.ế.t rồi.
Không hiểu vì sao, nhìn chú thỏ gỗ ngốc nghếch trước mắt, nhe răng cười ngây ngô ấy, vành mắt ta lại cay xè, sót xa vô cùng.
“Chàng là… giá đỗ nhỏ sao?”
Ta khẽ khựng lại, ý thức được lời nói có phần thất lễ – dù sao hắn nay đã là Lục hoàng tử.
Tạ Cảnh vội vàng gật đầu, như gà mổ thóc.
Khoé mắt hắn ửng đỏ, vươn tay nắm lấy tay ta.
Lúc này, ta mới phát hiện – hắn đã không còn là tiểu hài tử gầy guộc năm nào nữa.
Bàn tay hắn rất lớn, cũng rất ấm.
Bờ vai hắn cũng rộng lớn vững chãi.
“Hi hi…”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp tiểu Đoàn Đoàn đang lén lút thò đầu ra từ sau cánh cửa.
Vương thẩm thấy vậy, vội vàng bưng mâm đi khuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn nhu trong vắt tựa hoa đào soi bóng nước, Tạ Cảnh nghiêm túc nói:
“Ta từng hứa sẽ bảo vệ nàng cả đời. Trước kia là vậy. Bây giờ vẫn vậy. Sau này, ta sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Cảnh cong môi cười, khẽ siết chặt vòng tay, đem ta ôm trọn vào lòng.
Trên đầu, cánh hoa bay đầy trời, cảnh tượng lãng mạn vô cùng.
Ta ngửa tay, đón được một cánh hoa anh đào nhẹ nhàng đáp xuống.
“Ơ… nơi này sao lại có hoa anh đào?”
Phía trên tường viện vang lên một tràng cười khúc khích.
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy mấy cái đầu nhỏ lấp ló ló ra, trong tay còn cầm đầy cánh hoa, vừa cười vừa hô vang: