Hoá ra không có Tạ Vô Dạng, yên tĩnh lại trở thành điều đáng sợ.
Tạ Vô Dạng vốn luôn khiến ngày tháng trôi qua thật ồn ào náo nhiệt.
Hôm nay tuyết rơi lớn, toàn bộ trời đất bao phủ một màu trắng xóa.
Mấy ngày trước, vào ngày Đông Chí cũng có tuyết lớn như vậy, Tạ Vô Dạng nói hắn đã đổi kịch bản “Mạn Trâm Hoa” lấy một khu vườn mai của Thánh thượng, lúc này hoa mai đỏ đang nở rực rỡ.
Trong Tạ phủ, tất cả các phòng trên dưới đều được gửi tặng một bình đầy hoa mai đỏ.
Nhưng khi hắn trở về bên trong phòng, lại là hai tay trống không, chỉ có vòng tay đầy hương hoa mai bao phủ lấy ta.
Đám nha hoàn còn phàn nàn hắn:
“Thật là ngu ngốc, ngay cả phần của nương tử cũng quên.”
Ta cũng không thèm để những nhành hoa mai bị người khác lấy đi, chỉ lo phủi sạch lớp tuyết lạnh trên vai hắn, bưng lên chén trà nóng, sợ hắn bị cảm lạnh.
Đôi mắt Tạ Vô Dạng sáng ngời, lén lút kéo ta lên ngựa, quấn ta thật chặt trong lớp áo lông cáo dày.
Khắp núi đồi là hoa mai đỏ rực, chói lọi như ngọn lửa đang cháy trên tuyết.
Hắn bị nhiễm lạnh, không ngừng hắt hơi nhưng vẫn không quên khoe khoang:
“Chỉ cho bọn họ một chút ít thôi, tất cả còn lại đều là của nàng.”
Được Tạ Vô Dạng yêu thương là một điều rất hạnh phúc.
Những gì hắn trao đều là sự thiên vị rõ ràng không chút giấu giếm.
Lúc trước khi hoà ly với Lục Tương Chấp, ta cũng không dũng cảm như vậy.
Ngay từ khoảnh khắc bước ra khỏi cửa Lục gia, ta đã sợ hãi.
Nam nhân muốn nạp thiếp, là chuyện danh chính ngôn thuận.
Ta không thể chấp nhận được thiếp thất, là vì ghen tuông và ác ý.
Ta sợ thế nhân sẽ nói ta xấu xa như vậy.
Nghiêm nương tử đã nói với ta, thiếu gia trở về, thức suốt đêm để viết ba hồi đầu của vở kịch “Đăng Nương Truyện”, hôm sau liền diễn ngay, những người đến nghe kịch còn không cần trả tiền trà nước.
Kẻ ngông cuồng như Tạ Vô Dạng, từ trước đến nay vốn không để ý gì đến việc để người đời nhấn chìm mình trong một trận mưa.
Nhưng hắn vẫn muốn che ô cho ta.
Thế mà cho tới bây giờ ta lại luôn keo kiệt với hắn.
Ta đã vô số lần nằm mơ thấy Tạ Vô Dạng tỉnh lại.
Ở dưới bệ cửa sổ, hắn mặc một thân áo đỏ, dùng xếp nhẹ nhàng gõ vào đầu ta, cúi người nhìn trộm ta:
“Khóc thật rồi à? Bị ta lừa rồi đúng không?”
Hoặc là vào một buổi chiều, trong không khí nặng mùi thuốc.
Nghe thấy hắn ngọt ngào gọi ta là nương tử.
Nhưng khi ta tỉnh dậy, hắn vẫn nằm ở nơi đó.
Đôi mắt đó, vừa có thể cười vừa có thể giận, từ đầu đến cuối vẫn không mở ra.
Lưu Sư Nương nói với ta, ở núi Hạc có một thôn y sơn dã, thuốc của ông ta rất kỳ quái nhưng lại có hiệu quả:
“Con gái, nhanh chóng sửa soạn một chút đi, ta sẽ thay gia đình ngươi đi một chuyến.”
“Người này bản lĩnh cao minh, để ông ấy xem qua đơn thuốc, không chừng sửa đổi một chút, thêm bớt một ít là sẽ có thể có hy vọng."
Ta vội vàng đạp tuyết chạy đến thư phòng, sắp xếp lại đơn thuốc cũ của Tạ Vô Dạng.
Bên ngoài không biết đang ầm ĩ chuyện gì.
“Nàng muốn tái giá sao?”
Ta nghe thấy cánh cửa sau lưng bị ai đó lảo đảo đẩy ra.
Âm thanh phía sau lưng mang theo chút uất ức, dường như trong vô số lần nghe thấy trong những ảo giác và giấc mơ, đây là lần rõ ràng nhất.
Ta quay đầu nhìn lại.
Giữa trời đất đều là mênh m.ô.n.g một màu tuyết trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ở trước mặt, trong tim ta chỉ có một mình hắn.
Tạ Vô Dạng đưa đôi tay xương xẩu chống vào khung cửa, khó khăn lắm mới đứng vững.
Hắn chỉ mặc một bộ y phục mỏng, mái tóc dài xoã tung rối bù, càng làm cho khuôn mặt gầy yếu vì bệnh lâu ngày của hắn thêm phần tái nhợt.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, những đơn thuốc kia từ trong tay lần lượt rơi xuống.
Thân thể hắn vẫn còn yếu, thở gấp từng hơi phả ra hơi sương mỏng nhưng vẫn cố gắng hỏi một lần nữa:
“Nàng muốn gả cho ai?”
Trước khi hắn không thể gắng gượng nổi nữa, ta đã vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy hắn.
Nước mắt làm ướt bờ mi, khiến khóe mắt đau nhức, ta nghe thấy mình vừa khóc vừa cười:
“Không gả, ngoài Tạ gia Nhị lang, ta không gả cho ai hết.”
Tuyết đã ngừng rơi, trong phòng chỉ còn lại mùi thuốc.
“Thì ra là sư nương muốn đổi đơn thuốc.” Tạ Vô Dạng ho nhẹ một tiếng: “Trong mơ ta nghe thấy cái gì mà hay đổi hay tái giá, ta cứ tưởng là nàng muốn tái giá, vừa tức vừa gấp, nên tỉnh dậy.”
Ta cúi đầu hé miệng cười một tiếng nhưng nghĩ đến tuổi thọ của hắn, lại cảm thấy nặng trĩu.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Sư nương mời một thần ý có y thuật rất cao, chưa quá ba ngày, Tạ Vô Dạng đã có thể ăn uống bình thường.
Ta vẫn lo lắng về căn bệnh cũ của hắn, bèn hỏi thần y liệu có biện pháp nào không.
Thần y ngẩn người, rồi đột nhiên cười nói:
“Sắc Hoàng Liên, uống suốt ba năm, bệnh cũ có thể khỏi.”
Chỉ một vị hoàng liên là có thể chữa được bệnh sao?
“Nương tử cứ đi hỏi Nhị lang, sẽ biết phương thuốc này có tác dụng hay không.”
Hoàng Liên cực kỳ đắng, Tạ Vô Dạng ôm chén thuốc, chỉ mới nếm một ngụm mà lông mày đã nhíu chặt lại.
Hóa ra, Tạ Vô Dạng không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ thuốc đắng.
Một chén Hoàng Liên, hắn đã kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối:
“Ta cảm thấy nhân gian thật vô vị, sống chẳng có ý nghĩa gì, vốn định sẽ c.h.ế.t đi.”
“Nhưng còn rất nhiều việc phải làm, phải đóng quan tài, phải chọn mộ phần, chọn một ngày tốt, những thứ này đều cần thời gian.”
“Vậy nên ta giả bệnh, định là ba năm sau sẽ chết, nếu trong ba năm này ta tìm được lý do để sống tiếp thì quan tài cứ để đó, cũng chẳng hỏng được, sớm muộn gì cũng cần dùng đến.”
Thấy ta mặt mày u ám, có vẻ giận dữ.
Tạ Vô Dạng cẩn thận kéo vạt áo ta:
“Ta vốn định ngày hôm đó sẽ nói hết cho nàng, ai ngờ lại hôn mê lâu như vậy.”
“Hoàng Liên là thuốc rất đắng, ta... ta không muốn uống.”
“Vậy nếu ta uống hết, có thể hôn môi không?”
Thấy ta không thể dỗ dành, Tạ Vô Dạng bĩu môi, lại nhìn thuốc với ánh mắt như thấy c.h.ế.t không sờn:
“Không hôn thì không hôn... Hung dữ như vậy làm gì chứ?”
“Thuốc đắng muốn chết, không tin thì nàng nếm thử đi...”
Hắn còn chưa kịp nói xong, ánh nến trước mặt khẽ lay động.
Tạ Vô Dạng đột nhiên mở to mắt, siết chặt chăn gấm dưới thân.
Lúc môi vừa chạm nhẹ vào, hai trái tim như hòa làm một.
Không còn cảm thấy muôn vàn nỗi đau, cũng không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào.
Thấy ta cười với ánh mắt long lanh, Tạ Vô Dạng lại đỏ mặt, như muốn vùi đầu vào trong chăn:
“Vậy ta sẽ ngoan ngoãn, nghe lời uống thuốc.”
Ta đang thắc mắc sao đột nhiên hắn lại nghe lời như vậy?
Lại nghe thấy từ trong chăn khẽ reo lên một câu:
“Hì hì! Bệnh khỏi rồi thì sẽ hôn môi nương tử đi ngủ!”