“Miệng lưỡi thiên hạ là con d.a.o g.i.ế.c người không thấy máu, là thứ đáng sợ nhất trên đời.”
Danh tiếng mà nữ tử Thẩm gia xây dựng bao nhiêu đời, vừa là gông cùm, vừa là gỗ nổi.
Trước kia ta cũng không hiểu, chỉ biết rằng nếu ta làm mất đi danh tiếng ấy, đời sau của nữ tử Thẩm gia sẽ không có ngày tháng tốt lành.
Giống như bây giờ ta và Lục Tương Chấp hòa ly, nếu ta không có danh tiếng tốt, sao có thể có người ra tay giúp đỡ?
Ta xoa đầu Nha Nhi:
"Nha Nhi thông minh nhưng lừa người khác cũng không nên tự lừa gạt chính mình."
Nếu thế đạo đã khắc nghiệt với phụ nữ, phải cúi đầu để sống sót thì cũng chẳng sao.
Nhưng tuyệt đối đừng tìm thấy sự ngọt ngào trong những ngày tháng sống kiếp nô tài.
5
Mọi nghi thức đã hoàn tất.
Ta ngồi ngay ngắn trong phòng, nắm chặt góc váy trên đầu gối.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu lên bóng đỏ, sáng rực cả căn phòng.
Dưới lớp khăn tân nương, khi khuôn mặt của Tạ Vô Dạng xích lại gần, ánh sáng trong phòng dường như vụt tắt.
Trước mắt là hắn trong bộ hỉ phục đỏ rực, rõ ràng đã tẩy sạch lớp trang điểm nhưng khuôn mặt lại càng thêm nổi bật, sắc nét đến choáng ngợp.
Bộ hỉ phục ấy càng làm tôn lên vai rộng eo thon của hắn, khiến ta không khỏi nhớ đến ngày hôm đó hắn ở trên thuyền hoa, hóa trang thành vai hoa đán, cũng là diễm lệ nghìn vẻ.
Tạ Vô Dạng nhếch môi cười một tiếng, ngây thơ giống như đứa trẻ vừa được cho kẹo:
“Ôi, A Chúc đã là nương tử của ta rồi.”
Hắn cởi bỏ trang sức, uể oải ngả lưng ra sau, thấy ta vẫn ngồi nghiêm trang, bèn vươn tay kéo eo ta lại, thuận thế cùng nhau nằm xuống.
Nhìn lên màn trướng đỏ phía trên đỉnh đầu, ta không dám khinh thường, liền hỏi hắn:
"Ngày mai vào giờ nào thì kính trà bà bà?”
Vừa nói xong, nương tử phu nhân của Tạ phủ đã đến, Nghiêm nương tử cách một cánh cửa mỉm cười truyền lời:
“Lão gia phu nhân nói, nương tử gả vào đây đã chịu thiệt thòi, không cần kính trà, cũng không cần vấn an, tiền bạc ở trong khố phòng, nếu không có việc gì thì miễn quấy rầy.”
Ta không tin lắm, kéo tay áo của Tạ Vô Dạng:
“Quản gia tiếp khách, hầu hạ cơm canh, ta đều có thể làm rất tốt.”
“Những việc đó đều không cần nàng bận tâm, nàng chỉ cần cùng ta ăn uống vui chơi."
Không thể nào.
Lúc trước mẫu thân từng dạy ta rằng, nữ nhi trên đời khi đã xuất giá, tức là từ biệt những ngày tự do vô lo vô nghĩ của con gái nhà lành.
Nương nhờ người khác, nếu vẫn giữ tác phong giống như ở nhà mẫu thân, sẽ bị người đời chỉ trỏ, thậm chí bị nhà phu quân bỏ rơi.
Huống hồ, ta cũng chưa từng mơ tưởng rằng gả cho Tạ Vô Dạng sẽ có những ngày tháng tốt đẹp.
“Còn gì nữa không?”
“Có thì có nhưng nàng có thể làm được không?”
“Làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Vô Dạng đột nhiên ghé sát mặt lại, chỉ vào mình, mỉm cười vô lại:
“Hôn môi ngủ.”
Ta đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút đau nhức.
“Ta thật sự đau lòng.” Tạ Vô Dạng gối đầu lên tay, thở dài một cái: “Vốn dĩ chẳng còn sống được bao lâu, vậy mà ngay cả hôn môi cũng không được.”
Ta thật sự không thể nói ra được hai chữ hôn môi, không hiểu vì sao hắn lại có thể mặt dày thốt ra dễ dàng như vậy.
“Chàng không sống được lâu nữa, là thật sao?”
“Nương tử hy vọng ta sống thọ sao?”
“Tất nhiên.”
"Nói dối." Tạ Vô Dạng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta: “Ôi, ta biết nương tử cũng mong ta c.h.ế.t sớm.”
Không phải như vậy.
“Ta không hiểu rõ về chàng, phần lớn chỉ nghe qua lời đồn, nói rằng chàng là kẻ ăn chơi phóng đãng, nếu thật sự giống như lời đồn thì ta không mong chàng sống lâu.” Ta ngồi dậy, thở dài: “Nhưng nếu ta hoàn toàn tin vào lời đồn thì lại không khỏi bất công với chàng.”
“Nương tử lại không dựa vào lời đồn để hiểu ta à?” Hắn chống tay cười: “Vậy đương nhiên ta chỉ có thể cố gắng, không để cho nương tử thất vọng.”
“Tạ gia muốn ta gả vào đây, là hy vọng ta có thể quản thúc chàng, để chàng chuyên tâm đọc sách, tạo dựng danh tiếng tốt.”
“Vậy nếu ta chăm chỉ đọc sách, có được hôn môi không?”
...
“Được hay không nào?”
6
Chuyện Tạ gia mời được Lưu Sơn Nhân về dạy Tạ Vô Dạng nghiêm túc học hành ngay lập tức gây chấn động khắp kinh thành.
Đến cả Thánh thượng cũng trêu chọc Tạ hầu gia, nói rằng “Lãng tử quay đầu quý như vàng”, lại muốn xem Nhị công tử Tạ gia có thể học ra thành tựu gì .
Tạ nhị công tử muốn đọc sách, nên bây giờ Đăng Nương Truyện cũng đã ngừng diễn, ngay cả những vở được các nương nương trong cung yêu thích như Lười Trang Điểm và Chậm Cài Hoa cũng không còn tiếp tục.
Khi ta sắp xếp bàn của hắn mới biết được những vở kịch nổi tiếng khắp kinh thành này đều là do chính tay hắn viết ra.
Ngày hè dài, gió thổi qua hành lang, bóng trúc lay động.
Đóng quyển kịch bản lại, những lời hát kia vẫn lưu lại vị ngọt thơm nơi đầu lưỡi.
Tạ Vô Dạng lười nhác dùng sách che mặt, thiu thiu ngủ, giọng đầy vẻ đắc ý:
“Mau khen ta đi.”
Ta không rảnh mà khen ngợi hắn, vì còn phải đi chuẩn bị cơm nước cho Lưu Sơn Nhân.
Ngày trước, khi Lục Tương Chấp sống trên núi Hạc, ta thường một ngày hai bữa lên núi mang cơm cho bọn họ.
Mùa hè, Lưu Sơn Nhân thích ăn cá nguội chấm tương kèm cháo hạt sen bách hợp, đều là những món cầu kỳ, tốn công sức.
Ta vừa đứng dậy định đi thì Tạ Vô Dạng đã kéo lấy thắt lưng của ta, thuận thế ôm ta vào lòng:
“Đã nói rồi, nương tử phải ở bên cạnh cùng ta đọc sách, không thì ta đọc chẳng vào nổi chữ nào.”