Nói xong câu đó, ta như không chịu nổi uất ức, bật khóc nức nở với Hoàng hậu nương nương.
"Nương nương, Kỳ Yên uất ức quá."
Ta khóc rất to.
Dương Tú chỉ biết khóc cho đẹp, điều này có lẽ có tác dụng với nam nhân.
Nhưng nếu đối với người có chút tâm cơ, thì phải khóc cho thật.
Ta càng khóc mất hình tượng, Hoàng hậu nương nương chỉ càng xót xa ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ Yên, con nói với ta, ai bắt nạt con, con yên tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho con. Nếu ta không giải quyết được, còn có cữu cữu của con, ai ấm ức cũng không thể để Kỳ Yên của chúng ta ấm ức."
Chỉ là ta khóc quá dữ dội, lời nói cũng đứt quãng, hoàn toàn không thành câu.
Thi Lân kịp thời đứng ra, quỳ xuống đất: "Nương nương, Quận chúa lần này thực sự đã chịu uất ức lớn."
Sau đó, Thi Lân đã kể lại toàn bộ chuyện hôm qua, tường tận từng chi tiết.
Hoàng hậu nương nương tức giận đến đỏ cả mắt.
"Đáng ghét! Trấn Quốc Hầu phủ này sao dám táo bạo như vậy!"
Hứa Kính Thâm vẫn ngoan ngoãn đứng một bên, thấy thế, cũng vội vàng bày tỏ thái độ.
Hắn quỳ xuống đất: "Xin Hoàng hậu nương nương làm chủ cho vi thần. Vi thần và Dương Tú kia không hề liên quan, nhưng lại bị người ta tạt nước bẩn vô cớ. Thần xem Quận chúa như vầng trăng sáng, làm sao dám khinh nhờn Quận chúa, xin Hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần."
Nói xong, Hứa Kính Thâm cũng dập đầu với Hoàng hậu nương nương.
Ta liếc nhìn Hứa Kính Thâm.
Ta phát hiện người này cũng không ngốc.
Khi đối diện với cha mẹ ta, hành sự như quân tử, nhưng lời nói lại mang chút thô lỗ thẳng thừng.
Thể hiện phù hợp với ý mẹ ta.
Còn trước mặt Hoàng hậu nương nương, những lời thô tục đó tất nhiên không thể nói, bộ dạng hiện tại mới là tốt nhất.
Ta chỉ liếc nhìn Hứa Kính Thâm một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Hoàng hậu nương nương, cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nương nương, Kỳ Yên vì tức giận, đã làm chuyện sai."
Hoàng hậu nương nương nghe vậy, đáp: "Con đã chịu ủy khuất lớn như vậy, làm quá đáng một chút cũng không sao. Con nói xem, đã làm gì, có ta ở đây mà."
"Kỳ Yên đã trói bà bà và Dương Tú lại, lúc này đang ở ngoài cung." Ta cúi đầu, dường như có chút hổ thẹn.
Hoàng hậu nương nương cười lạnh một tiếng: "Đây tính là chuyện sai gì chứ? Kỳ Yên, con làm tốt lắm. Đi, đem người vào đây, ta muốn tự mình gặp họ."
Ta nghe vậy, lại nói: "Nương nương, Kỳ Yên luôn cảm thấy, hình như bà bà không phải nhắm vào Kỳ Yên."
Hoàng hậu với là người thắng cuộc trong trận chiến cung đấu, làm sao không hiểu ý sâu xa của ta?
Bà ấy trầm mắt xuống, phân phó: "Đi mời Hoàng thượng qua đây một lúc."
07
Hoàng thượng còn yêu chiều ta hơn cả Hoàng hậu.
Nghe nói ta gặp phải chuyện này, lập tức cầm chén trà đập vỡ đầu Hứa Kính Thâm.
Mặc dù có vẻ như Hứa Kính Thâm cũng vô tội, nhưng ai bảo hắn là người của Trấn Quốc Hầu phủ chứ?
Sau cơn giận dữ, Hoàng thượng vẫn cho gọi Cẩm y vệ đến, giao phó họ xử lý chuyện này.
Còn về Thế tử phu nhân và Dương Tú—
"Thế mà cũng làm Thế tử phu nhân được sao? Truyền lời cho Hứa Chấn, nếu không quản được thê tử của mình, thì đừng làm Thế tử nữa. Còn cái thứ lộn xộn kia, hành vi không đoan chính, lại xúc phạm Quận chúa, đánh hai mươi đại bản, đừng đánh ch-ết người là được."
Sau khi xử lý xong hai người, Hoàng thượng nhìn ta: "Kỳ Yên, chuyện lần này, con chịu nhiểu tủi thân rồi, cữu cữu nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con."
Ta xúc động nhìn Hoàng thượng: "Đa tạ cữu cữu."
Sau khi cảm tạ Hoàng thượng, ta nghiêng đầu, dùng ánh mắt thân thiết nhìn Hoàng hậu một cái.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười an ủi ta.
Vì thấy ta chịu tủi thân Hoàng thượng còn giữ ta lại dùng cơm trưa.
Hứa Kính Thâm cũng được giữ lại.
Tuy ăn cơm cùng bàn, nhưng bị Hoàng thượng trừng mắt nhìn mấy lần, Hoàng hậu cũng nhịn không được mà nói mỉa mai hắn.