Phu Quân Ta Thật Đáng Yêu

Chương 11



Phụ thân nhận được tin tức liền vội vã chạy đến, hiện giờ ông không thể chọn phe Tam hoàng tử nữa, nên đổi sang nịnh nọt Thái tử.

Ta biết hoàng hậu nỗ lực như vậy, một là vì Phó Kinh Hồng, hai là vì Thái tử, Thái tử từ nhỏ đã ốm yếu, có chút ngốc nghếch, luôn bị coi thường.

Đêm xuống, ta cất kỹ thánh chỉ ban hôn, chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi thổi tắt nến, ta lại vội vàng mang giày, khoác lên người tấm áo choàng rồi đi về phía cửa sau.

Vừa mở cửa, Phó Kinh Hồng đang rón rén như kẻ trộm liền bị giật mình.

Thấy người đến là ta, hắn mới đứng thẳng người, phủi phủi vạt áo, cười cười.

"Sao nàng lại ra từ cửa này?"

"Ta nghĩ huynh có thể sẽ đến, nên ra đây xem..."

Ta không muốn hắn tiếp tục bận tâm về vấn đề này, vội vàng chuyển đề tài: "Huynh đến đây làm gì, nói ra xem có giống với những gì ta đoán không?"

Hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc hộp dài, đưa qua cho ta.

"Mở ra xem."

Ta nhận lấy hộp mở ra, bên trong là một chiếc trâm bạch ngọc công phu tinh xảo, điêu khắc tinh tế.

"Đây là lễ vật mẫu thân ta dành cho con dâu, thê tử của ta..."

Khi hắn nói thê tử, giọng trở nên nhu hòa, nhưng lại chứa đựng ý tứ sâu xa.

Ta giận dỗi trách hắn một câu không biết xấu hổ, nhưng rồi nghĩ lại, những dòng chữ kia từng nói hắn sống không quá ba mươi tuổi.

Ta đã thay đổi số phận, không phải cưới Bạch Dật Thần nữa, vậy hắn... cũng sẽ khác chứ.

Trong lúc lo lắng, ta lấy ra huyền ngọc đeo ở cổ.

"Đây là ngọc bội có thể cầu bình an, rất linh nghiệm đó, có thể bảo hộ cho huynh."

"Đưa cho ta, còn nàng thì sao?"

"Ta còn có bùa hộ mệnh, huynh cầm lấy đi."

Hắn không từ chối nữa, nhận lấy vuốt ve miếng ngọc, nụ cười không ngừng trên môi.

Không ai nói chuyện, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng bay quanh đèn lồng trên mái nhà.

"Trên ngọc bội này có chữ."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội trên tay hắn, thật lạ, sao ta lại không biết trên huyền ngọc này có khắc chữ?

"Ở đâu?"

Hắn xoay người, đối diện với đèn lồng: "Nàng xem, phía bên kia có chữ không?"

Ta nghiêng người lại gần, ngọc bội dưới ánh nến sáng bóng, ta mở to mắt cố gắng tìm kiếm chữ viết.

Nhưng dù ta cố gắng nhìn thế nào, cũng không thể nhìn thấy chữ gì, nhưng má trái lại bị hắn hôn một cái.

"Lưu manh!"

Ta tỉnh táo trở lại, định túm lấy kẻ không biết xấu hổ này, nhưng hắn hôn xong liền chạy mất, chỉ để lại tiếng cười vang vọng trong ngõ.

Ngày hôm sau, ta bàn bạc với mẫu thân về lễ cập kê của mình.

Ngoài cửa truyền đến tin Bạch Dật Thần bị bệnh nằm trên giường, muốn ta đến thăm hắn.

Thật buồn cười, bây giờ hắn sống hay c.h.ế.t có liên quan gì đến ta?

Nếu có người nên đi, thì đó cũng nên là người ân ái triền miên với hắn, Lý Tiêu Tiêu.

Ta nói không đi, ngẩng đầu lên đã thấy dòng chữ màu đỏ in đậm hiện ra.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com