Phu Quân Ta Thật Đáng Yêu

Chương 14



Màu sắc của dòng chữ dần nhạt đi, cơ thể ta cũng không còn yếu ớt nữa.

Nhưng ta chẳng hề vui mừng, ai lại muốn sau khi thoát khỏi lồng giam lại tự mình nhảy vào đâu?

Ta đợi đến nửa đêm, chân trần bước ra khỏi phòng.

Tối nay gió rất lạnh, thổi vào mặt ta đau nhói, nhưng ta chỉ cảm thấy vui vẻ, là hưng phấn, là tự do.

Dưới sự chứng kiến của dòng chữ màu đỏ kia, ta nhảy xuống hồ.

Nếu số phận không công bằng với ta, ta sẽ nghịch thiên cải mệnh, dù cuối cùng là tan xương nát thịt, cũng không hối tiếc.

Ta chìm xuống, không biết đã bao lâu, ta nghe thấy có tiếng người vang lên bên tai.

“Kỳ tích, ta hành y nhiều năm, chưa từng gặp trường hợp như Lý cô nương, bệnh đến nhanh đi cũng nhanh, hiện giờ chỉ cần trị phong hàn là được.”

Ta mở mắt, toàn bộ là dòng chữ màu trắng, tất cả đều đang chúc mừng ta tỉnh lại.

Ta cử động tay, lắc chân, cảm giác sức lực đã trở lại toàn thân.

“Tiểu Hi.”

Nghe mẫu thân gọi, ta mới chú ý đến những người khác trong phòng.

Bọn họ mặt mày rạng rỡ, đặc biệt là Phó Kinh Hồng, mặc dù mắt hắn đỏ hoe nhưng lại cười rất tươi.

Ta theo lời dặn của đại phu, dùng dược thiện vài ngày, cảm thấy khá hơn hẳn.

Đáng đời tên cặn bã kia, giờ nằm liệt giường, Lý Tiêu Tiêu khóc lóc ầm ĩ, thậm chí đe dọa tự tử từ chối xung hỉ, thật là đáng mừng.

Bạch Dịch Thần vẫn còn bị bệnh?

Lý Tiêu Tiêu không phải cùng hắn ân ái triền miên sao? Bây giờ cưới qua là có thể trở thành chính thất, nàng ta không muốn sao?

Ta khinh bỉ hừ một tiếng, không muốn xen vào chuyện của người khác.

Hôm nay ta đã hẹn với Phó Kinh Hồng đến tửu lâu dùng bữa, tiện thể thương nghị về việc sắp xếp nhà cửa sau khi thành thân.

Ta đến trước một bước, vừa ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét quen thuộc từ dưới lầu.

“Cứu mạng!!”

Lý Tiêu Tiêu?

Ta vội vàng chạy đến lan can nhìn xuống.

Chỉ thấy Lý Tiêu Tiêu đang bị một đám trẻ con đuổi theo, hướng nàng ta chạy tới chính là hướng Phó Kinh Hồng đang đến.

Khi tiếng kêu cứu vang lên lần thứ hai, Phó Kinh Hồng xuất hiện.

Ta cảm thấy nóng nảy, lập tức đứng dậy, chăm chú theo dõi tình hình bên dưới.

Lý Tiêu Tiêu vừa chạy vừa hoảng loạn, đúng lúc sắp va vào Phó Kinh Hồng thì hắn xoay người né một cái, khiến nàng ta ngã như chó gặm bùn.

Ta chậm rãi ngồi xuống, nhìn hắn ung dung cởi áo choàng, phủi sạch rồi lại mặc vào, rồi thong thả đi về phía này, trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy an tâm.

Lý Tiêu Tiêu cũng không đến nỗi thảm, có một thư sinh y phục mộc mạc đã giúp nàng ta đứng dậy. Người đó trông dáng dấp cũng không tệ.

“Nàng đến trước ta à, có mệt không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com