Ta không biết mình đã trở về nhà như thế nào, tay chân ta còn lạnh hơn cả tảng băng trong hầm băng.
Cha mẹ ta đến thăm, ai cũng đều lo lắng.
Nhưng thứ làm tâm trạng ta hoàn toàn rối bời là hàng loạt biểu tượng khóc lóc trên phụ đề.
Ta thức trắng đêm, hy vọng hừng sống sẽ mang lại tin tốt lành.
Nhưng không ngờ, người đến lại là Lý Tiêu Tiêu.
Ta không muốn gặp nàng ta, đến chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng Lý Tiêu Tiêu lại nói có tin tức về Phó Kinh Hồng.
"Tỷ tỷ, toà nhà thật rộng rãi tráng lệ, chỉ là sau này sống một mình có chút cô đơn.”
"Ít ra cũng thoải mái hơn muội muội ở trong phòng nhỏ, đến để xin tiền sao? Kêu người mang một xâu tiền đến đây."
"Phó Kinh Hồng đã chết!"
Ngón tay ta siết chặt, móng tay đ.â.m sâu vào da thịt, cảm giác đau đớn giúp ta kiềm chế nỗi sợ hãi bất an trong lòng.
Nàng ta cười thỏa mãn.
"Hắn bị mai phục khi xâm nhập vào trại địch, bị kẻ thù vây công từ hai phía. Tướng lĩnh Thân quốc ngưỡng mộ tài năng nên muốn hắn ta đầu quân, còn nói sẽ gả công chúa cho hắn. Nhưng hắn không chịu, nói vừa thành thân, trong lòng có người không thể quên. Tướng lĩnh Thân quốc tức giận, trói hắn vào cột, rồi b.ắ.n vạn tiễn xuyên tâm. Tỷ tỷ nghĩ xem, hắn ta còn sống được không?"
Ta cảm thấy may mắn vì mình đang ngồi, đau đớn run rẩy nói không nên lời, trong giây phút này đã được giấu đi.
"Ngươi muốn tiền sao?"
"Bên ngoài đều đã đồn ầm cả lên, chỉ là đang gạt tỷ mà thôi." nàng ta cười điên cuồng.
"Ta không nên nói cho tỷ biết, để tỷ cứ trông mong hy vọng mãi, từ tối đến sáng. Thật đáng thương!"
"Đuổi nàng ta ra ngoài!"
"Không cần, ta tự đi."
Lý Tiêu Tiêu quay lưng bỏ đi, tiếng cười càng trở nên điên cuồng, vô cùng chói tai.
Con trà xanh này bị gả cho thư sinh nghèo túng nên trong lòng không thoải mái, mới tìm nữ chính để xả giận. Nếu tôi ở đó, tôi sẽ đá vô mỏ cô ta.
Thư sinh đó cũng không phải loại gì tốt lành, lầu xanh ca kịch múa hát có chỗ nào thiếu dấu răng hắn đâu.
Đúng đúng đúng, Thanh Linh của Kim Mỹ Lâu, Tĩnh Tĩnh của Mỹ Tiên Viện cả Sở Sở của Lan Nhã Các.