Phu Quân Ta Thật Đáng Yêu

Chương 4



Ngày kế tiếp, chuyện Bạch Dật Thần bị đánh đã truyền khắp kinh thành.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

Theo như phụ đề thì ta đang ở trong một cuốn sách, hơn nữa còn là nữ chính.

Nhưng tên cuốn sách là 《Ký sự nữ phụ lên ngôi》.

Trong sách nói ta sẽ thành thân với Bạch Dật Thần, nhưng không lâu sau khi thành thân thì tiêu đời, còn thứ muội Lý Tiêu Tiêu lại trở thành kế thất, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý.

Vinh hoa phú quý ấy à...... Đi đào rau dại đi.

Buổi trưa, tin tức Lý Tiêu Tiêu bị đánh đã truyền đến. Ta đang định nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì tên đầu heo Bạch Dật Thần đã chạy đến viện tìm ta.

Hắn không quan tâm tới hình tượng, cố gắng giải thích, lời nói chân thành tha thiết, chỉ thiếu m.ó.c t.i.m gan ra chứng minh.

Nhưng ta hoàn toàn không để ý đến hắn, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để gặp lại Phó Kinh Hồng.

Hắn thấy ta lơ đễnh, liền trở nên mất kiên nhẫn.

"Ta chỉ là phạm sai lầm mà nam nhân nào cũng mắc phải mà thôi, nàng cũng đâu có trong sạch. Hôm trước, chẳng phải nàng cũng cùng Phó Kinh Hồng lén lút trong ngõ nhỏ sao, chúng ta cũng như nhau mà thôi."

Làm sao hắn biết được?

Ta nhìn xung quanh viện tử, vừa rồi mấy tỳ nữ còn đang quét dọn, đã biến mất từ lúc nào.

Nữ chính đã định sẵn là phải ở bên nam chính! 

Mẹ kiếp, ai quy định nữ chính phải ở cùng nam chính chứ?

Bạch Dật Thần trơ trẽn như vậy, không xứng làm nam chính của ta.

Ta xoay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên một chiếc khăn có mùi hương lạ xộc vào mũi ta.

Ta bị gắt gao kéo lại.

Khăn tay hương khí rất nồng nặc, xông thẳng vào xoang mũi, xộc lên não.

Ta cố hết sức cắn đầu lưỡi, nhưng vô dụng.

"Đây là do nàng tự tìm lấy!"

Là Bạch Dật Thần.

Hắn kéo ta vào gian phòng, sức lực rất lớn, không chút mảy may thương tiếc.

Hai chân bị kéo va vào thềm đá, cuối cùng bị kẹt ở ngưỡng cửa.

Hắn dùng sức kéo mạnh một cái.

Chân ta vốn đã bị thương vừa được Phó Kinh Hồng nắn lại, giờ càng thêm đau đớn, cảm giác đau đớn xé rách khiến cho cái trán toát ra một tầng mồ hôi, nhưng cũng bởi vậy mà ta thanh tỉnh không ít.

Đến khi chạm tới giường, hai mắt ta vẫn nhắm chặt.

Đợi đến khi hắn buông lỏng cảnh giác, giơ tay cởi y phục, ta cắn chặt hàm răng rút chủy thủ dưới gối ra.

"Nàng đừng có lộn xộn, g.i.ế.c người phải đền mạng đó."

Nhìn hắn có vẻ hoảng hốt, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia tính toán, như thể đang tìm cách đoạt lấy chủy thủ của ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com