Phu Quân Ta Thật Đáng Yêu

Chương 6



May mà ta mặc quần áo dày! Ngoài việc chân có hơi đau một chút, thì cũng không có tổn thương gì.

Phó Kinh Hồng thấy vậy cũng chạy xuống theo, ngữ khí ân cần hỏi ta.

"Ngươi có bị thương chỗ nào không?"

"Chân ta hơi đau."

Hắn lập tức ngồi xổm xuống nâng chân trái của ta lên, lần này hắn vẫn lặp lại động tác và câu hỏi như lần trước.

"Cảm thấy thế nào? Đã khỏi chưa?"

"Đa tạ Phó tiểu tướng quân."

"Cô nương học cưỡi ngựa từ khi nào vậy?"

Hắn đặt chân ta xuống, tùy ý ngồi xuống bãi cỏ.

"Từ lúc sáu tuổi, biểu ca mang ta đi theo, ta vừa lên ngựa đã thích cảm giác này ngay lập tức, rất tự do làm ta rất thoải mái."

Phó Kinh Hồng không có lập tức đáp lại, chỉ nhìn ta, sau khi lấy lại tinh thần hắn liền quay đầu đi, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.

"Cưỡi rất giỏi."

Trong lòng ta không khỏi có chút tự hào! Để rút ngắn khoảng cách với hắn, ta lại mở miệng nói láo.

"Ta còn rất thích đọc Binh pháp Tôn Tử."

Hắn lại nhìn về phía ta, nhưng chỉ trong giây lát, rồi lại dời mắt đi.

"Cô nương thích nhất chương nào?"

"Chương... chương ba."

Hắn gật đầu nhẹ, nghiêng đầu nhìn ta.

"Chương "Tác chiến" phải không?"

Ta vội vàng gật đầu, "Đúng, đúng, đúng chính là chương "Tác chiến"."

Hắn nhướn mày, ánh mắt mỉm cười, khóe miệng chậm rãi giương lên, sau đó cúi đầu cười thành tiếng.

Đúng lúc này, một dòng phụ đề hiện lên giữa không trung.

Chương thứ hai mới là "tác chiến", chương thứ ba là "mưu công". 

Ta xấu hổ tính quay đầu đi, muốn đào một cái hố chui xuống tìm chút tự tôn còn xót lại, xem có còn cái nào không.

Nữ chính nữ chính, hắn đang vụng trộm nhìn ngươi kia! 

Hắn...... đang nhìn lén ta sao?

Ta mừng rỡ nghiêng mặt sang một bên! Để lộ ra góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ nhất.

Ôi, lại nhìn nữa rồi kía! Còn cười nữa, trông thật ngọt ngào quá đi!

Ta lập tức quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hắn.

Bị bắt gặp đang nhìn lén, khóe miệng hắn cứng ngắc, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên còn có một chút lúng túng, lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu.

"Trên... trên đầu cô nương có dính cỏ này."

Ta ngạc nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay lên đầu tìm kiếm, chạm thấy một mảnh cỏ đuôi chó, nhưng ta không gỡ xuống ngay lập tức, mà di chuyển tay sang chỗ khác.

"Ở chỗ nào? Ta không thấy?"

"Dịch sang trái một chút."

Ta dịch lên một chút, rồi lại sang trái, lúc ngón tay chạm gần đến ngọn cỏ, lại di chuyển sang chỗ khác.

Dây dưa một hồi, hắn liền nhịn không được, nghiêng người qua, giúp ta nhặt cỏ trên tóc.

Trên người hắn có mùi nắng, còn có mùi cỏ, lại có mùi giống như mùi mưa, khiến ta cảm thấy dễ chịu.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com