Phu Quân Ta Thật Đáng Yêu

Chương 9



Bọn họ còn mặt dày đe dọa, nếu chúng ta còn tiếp tục, thì sẽ làm lớn chuyện, cầu xin Hoàng thượng tứ hôn.

Ta rất bất an, vài ngày lại trôi qua trong lo lắng.

Phó Kinh Hồng vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí cũng không có tin tức gì.

Ta cảm nhận được hắn cũng có ý với ta, nhưng chẳng lẽ hắn đã quên ta rồi?

Ta không thể đến Phó phủ tìm hắn, nên ta quyết định đi dò la tin tức, muốn tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.

Nào ngờ nửa đường gặp phải đám lưu manh hôm trước, bọn hắn đang xin quyên góp tiền cho nãi nãi bị bệnh trong nhà, ta liền móc túi tiền căn dặn bọn họ đến phủ Thái sư xin giúp đỡ.

Không ngờ lại bị Phó Kinh Hồng bắt gặp.

Hắn nói: "Lý đại tiểu thư đúng là tính toán khéo léo." nói xong liền cưỡi ngựa bỏ đi.

Lúc này, ta không kịp suy nghĩ, trực tiếp chạy đến Phó phủ, nhưng quản gia nói rằng hắn rất tức giận, đã trở về doanh trại, ước chừng sẽ không trở lại trong chốc lát.

Ta cảm thấy trời đất như tối sầm lại.

Trở về phủ, ta nhận được một lá thư tên là "Gửi Vị Hôn Thê Tương Lai", do Bạch Dật Thần viết.

Trong thư, hắn viết rất nhiều về việc, mong đợi ta trở thành phu nhân của hắn, từng chữ từng câu đều khiến ta buồn nôn.

Cuối thư còn nói, Đức phi nương nương sẽ gửi lời chúc phúc vào ngày chúng ta thành hôn, muốn bức ta đi vào khuôn khổ.

Hiện tại, người có lợi thế nhất trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị là nhi tử của Đức phi, Tam hoàng tử.

Bạch gia chọn đứng về phe của hắn, cha ta cũng vậy, không ít quần thần trong triều cũng đứng về phe của hắn, đều muốn tranh công phò tá.

Ta đốt thư, ngày hôm sau Bạch phu nhân đã đến nhà ta dưới danh nghĩa thông gia, bàn bạc với mẫu thân ta về hôn kỳ.

Mẫu thân không cho bà ta sắc mặt tốt, nhưng bà ta lại tỏ ra như không có việc gì, cứ liên tục ghé thăm liên tiếp mấy ngày.

Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày ta tròn 15 tuổi.

Dung Quý?

Cha của hắn là giám quan, rất được lòng Thánh thượng, có lẽ hắn cũng biết nhiều bí mật trong cung.

Nếu có thể khiến Đức phi hoặc Tam hoàng tử bằng lòng hủy bỏ hôn sự này, Bạch gia chắc chắn sẽ phải lui hôn.

Ta biết Dung Quý có thú vui văn nhã, nên vơ vét một đống sách trong cửa hàng, trong đó không thiếu những cuốn sách quý độc nhất vô nhị.

Khi hắn thấy sách, mặt mày hớn hở, vội vã mời ta đến tửu lâu đối diện để dùng bữa.

Ta đang đi ra cửa cùng hắn, thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của ta.

Là Phó Kinh Hồng, gương mặt của Phó tiểu tướng quân đen như đ.í.t nồi.

Ta vội vã thu hồi ánh mắt.

Ta không dám nhìn hắn, chính xác hơn, lúc này ta không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

"Chúng ta đi thôi."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com