Phu Quân Trà Xanh

Chương 10



Đúng vào dịp Trung thu, Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, Hoài Vương chạy trốn không biết tung tích. 

 

Cả kinh thành, lòng người hoang mang.

 

Chỉ có Tiêu Thuấn, người chẳng có chút tâm tư phức tạp nào, vẫn nằng nặc kéo ta đi dạo chợ đêm Trung Thu mỗi năm một lần.

 

Ta không lay chuyển được hắn, đành phải đi theo.

 

Trên triều đình gió tanh mưa m.á.u nhưng bách tính dân gian lại chẳng bị ảnh hưởng gì.

 

Chợ đêm Trung thu vô cùng náo nhiệt, dòng người chen chúc rộn ràng, chẳng nhìn rõ được đường đi.

 

Người quá đông, ta sợ bị lạc nên mới nắm chặt lấy ống tay áo của Tiêu Thuấn.

 

Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc sau đó, bàn tay to lớn ấm áp của hắn bao trọn lấy tay ta.

 

Hắn chỉ vào một sạp hàng nhỏ bán kẹo hồ lô cách đó không xa, hỏi ta: “Cái kia trông không tệ, chúng ta qua đó mua một xâu đi.”

 

Nhưng giọng điệu của hắn lại không hề giống ngày bình thường chút nào.

 

Khoảng cách gần như vậy, ta thậm chí còn cảm nhận được bàn tay hắn đang nắm lấy tay ta, từ cổ tay đến cánh tay đều căng cứng.

 

Ta cảm thấy có chút buồn cười.

 

Mặc dù chúng ta đã thành thân lâu như vậy, chẳng rõ vì lý do gì mà hắn vẫn chưa viên phòng với ta nhưng hắn đường đường là một Hoàng tử, lẽ ra sau khi trưởng thành đã có không ít tỳ nữ thông phòng rồi mới đúng.

 

Vậy mà hắn lại giống như một thiếu niên ngốc nghếch lần đầu tiên chạm vào tay nữ nhân vậy.

 

Nghĩ vậy, ta không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: “Được, nếu ngài thích, vậy chúng ta mua thêm mấy xâu nữa.”

 

Không biết câu nói này của ta đã chạm vào dây thần kinh nào của hắn.

 

Thân thể hắn hơi cứng đờ lại, đột nhiên buông tay ta ra.

 

“Được, nàng chờ ở đây, ta đi mua.”

 

Nói xong, mặt mũi hắn đỏ bừng, chân tay luống cuống chạy về phía sạp hàng kẹo hồ lô.

 

Ta định nhắc nhở hắn nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã xuất hiện một bóng người, chắn mất tầm nhìn.

 

Ngay sau đó, miệng mũi ta đột nhiên bị bịt chặt, sau cổ bị ai đó đánh mạnh một đòn.

 

Ta hoàn toàn không kịp phản ứng, trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.

 

21

 

Khi tỉnh lại, tay chân ta đã bị trói chặt.

 

Mắt bị một miếng vải đen che lại, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng ta có thể nghe được tiếng hít thở của một người khác.

 

Hầu như không cần đoán cũng biết là ai.

 

“Cách tiếp đãi khách của Hoài Vương điện hạ cũng thật là kỳ lạ.”

 

Bị đoán trúng thân phận, Tiêu Duẫn cũng không buồn giấu giếm nữa, hắn ta tháo mảnh vải đen bịt mắt ta xuống, khóe môi nhếch lên cười một tiếng với ta.

 

“Không ngờ Vũ Vương phi lại thông minh như vậy, xem ra là ta đã coi thường ngươi rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cũng cười đáp lại hắn ta: “Không ngờ Hoài Vương điện hạ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, xem ra ta cũng đã coi thường ngài.”

 

Thấy ta không hề tỏ ra sợ hãi, hắn ta có chút bất ngờ.

 

“Chẳng lẽ Vũ Vương phi không tò mò vì sao ta lại tìm đến ngươi sao?”

 

Ta nhíu mày hỏi lại: “Chẳng lẽ Hoài Vương điện hạ muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Tiêu Thuấn, ép hắn giúp ngài đoạt vị sao?”

 

Tiêu Duẫn dường như bị câu hỏi này của ta chọc cười.

 

Hắn ta ôm bụng cười hồi lâu, lại đột nhiên hỏi ta: “Ngươi biết không, hai ngày trước, ta đột nhiên mơ thấy một giấc mộng.”

 

Mí mắt ta không tự chủ được mà giật nhẹ một cái.

 

Giống như là bản năng, ta đột nhiên đoán được hắn sắp nói gì tiếp theo.

 

Quả nhiên, ngay sau đó, hắn tiếp tục: “Trong giấc mộng đó, Tứ đệ c.h.ế.t trong bạo loạn khi đi cứu tế nạn dân, Ngũ đệ vì tự ý điều binh mà bị tước quyền. Còn ngươi... thì gả cho ta, trở thành chính phi của ta.”

 

Tim ta như hụt mất hai nhịp.

 

Một lúc lâu sau, ta mới nghe được giọng mình khô khốc cất lên:

 

“Chẳng qua chỉ là một giấc mộng thôi, chẳng lẽ Hoài Vương điện hạ lại coi là thật sao?”

 

Hắn ta không trả lời, chỉ chậm rãi nhếch môi cười nhạt, nhíu mày hỏi ta: “À? Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?”

 

22

 

Tiêu Duẫn hiển nhiên không cho rằng đó đơn thuần chỉ là một giấc mộng.

 

Hắn ta đứng dậy, thong thả bước từng bước, đi vòng quanh người ta hai vòng.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Lúc đầu, ta cũng nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Nhưng nó quá chân thực, chân thực đến mức khiến ta không nhịn được mà nghi ngờ, rốt cuộc cái gì mới là hiện thực, cái gì là mộng?”

 

Nói rồi, hắn ta đột nhiên ngồi xổm người xuống, gắt gao nhìn chằm chằm ta.

 

“Ngươi có biết không? Ban đầu ta có thể đường hoàng bước lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn, vậy mà giờ đây lại phải trốn chui trốn lủi, rơi vào bước đường này.”

 

“Ta từng nghi ngờ Tứ đệ, cũng từng nghi ngờ Ngũ đệ nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ ra còn sót lại một người, chính là ngươi, người mà quỹ đạo hoàn toàn khác với giấc mộng của ta.”

 

Tim ta khẽ thắt lại nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản hỏi: “Ồ? Vậy trong giấc mộng của Hoài Vương điện hạ, ta là người thế nào?”

 

“Ngươi à?”

 

Hắn ta đột nhiên nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta.

 

“Trong giấc mộng của ta, ngươi là chính phi của ta, chúng ta vô cùng ân ái, cuối cùng cùng nắm tay nhau bước lên ngôi vị Đế hậu.”

 

Ta nhướng mày, không đổi sắc mặt, cười nhạt hỏi lại hắn ta: “Vậy nên, chỉ vì ta gả cho Vũ Vương điện hạ, ngài liền nghi ngờ, chính ta đã hại ngài rơi vào tình cảnh này sao?”

 

Hắn ta cũng nhếch môi cười, trả lời không một kẽ hở nào.

 

“Chỉ dựa vào mình ngươi? Nếu ta đoán không nhầm, sau lưng ngươi còn có người khác.”

 

Mặc dù hắn ta không nói thẳng ra nhưng ta biết, hắn ta đã đoán được.

 

Hắn ta đoán rằng ta và người ở sau lưng liên thủ, phá hoại toàn bộ kế hoạch của hắn ta.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com