Học kỳ hai năm lớp 11, tôi đạt hạng ba toàn khối, Vinh Khiên cũng lọt vào top năm mươi.
Còn Cù Mộ Vấn, như bao người kỳ vọng, đã thi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại, trở thành một huyền thoại mới trong số những thủ khoa của trường cấp ba tỉnh.
Buổi lễ trao thưởng cho ba học sinh đứng đầu khối lớp 11.
Cù Mộ Vấn lần lượt bắt tay hạng nhất và hạng nhì, đến lượt tôi, anh lại đặc biệt ôm tôi một cái.
Anh khẽ nói bên tai tôi: “Học muội, sang năm anh sẽ đợi em ở Thanh Hoa – Bắc Đại.”
Dưới khán đài, nhiều người không kìm được mà trầm trồ kinh ngạc, còn sắc mặt của Vinh Khiên thì vô cùng khó coi.
Đến khi tôi bước xuống sân khấu, Vinh Khiên đã chẳng biết biến đi đâu mất.
39
Giữa bộn bề công việc, Vinh Tử Khôn vẫn cố gắng dành thời gian chọn một nhà hàng năm sao để cùng chúng tôi ăn tối.
Tôi đứng trước cổng trường, chờ mãi mới thấy đại thiếu gia xuất hiện, nhưng không ngờ trên cằm anh lại có một vết bầm rõ ràng do bị đánh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi nói: “Dượng đang đợi anh đấy, chắc anh lại sắp bị mắng nữa rồi.”
Vinh Khiên gõ nhẹ vào đầu tôi: “Ông đây giờ học giỏi, có bị mắng thì cũng chẳng sao.”
Khi đến nhà hàng, vừa thấy Vinh Khiên, Vinh Tử Khôn quả nhiên tỏ vẻ không hài lòng.
“Được mấy ngày nên thân, lại gây chuyện đ.á.n.h nhau rồi à.”
Phòng riêng trong nhà hàng đông hơn tôi tưởng, toàn là người nhà họ Vinh ngồi chật kín.
Dì nhỏ tuy ngồi cạnh Vinh Tử Khôn, nhưng vì có nhiều người vây quanh nên tôi chẳng nhìn rõ được sắc mặt của dì.
Vốn dĩ tôi định chọn một góc khuất để ngồi, nhưng Vinh Khiên lại kéo tôi ngồi ngay bên cạnh anh.
Vinh cô cô nhìn tôi, cười nói: “Ồ, Tưởng Giai cũng đến à, tôi còn tưởng chỉ có người nhà họ Vinh thôi chứ.”
Vinh Khiên liền đáp: “Phải đó, không nghĩ đến đông người thế này, tôi còn tưởng chỉ có bốn người nhà chúng tôi thôi chứ.”
Sắc mặt Vinh cô cô lập tức trở nên khó coi, ngay cả Đỗ Lẫm cũng bật cười.
Ăn được nửa bữa, Đỗ Lẫm giơ ly về phía tôi: “Tưởng Giai lần này đứng hạng ba toàn trường, phải uống một ly chúc mừng mới được.”
Tôi vừa định nâng ly nước ngọt lên thì một người chú trong nhà họ Vinh liền nói: “Này cháu gái, người ta mời rượu mà con chỉ uống nước ngọt là sao, đổi sang rượu thật cho cô ấy đi.”
Dì nhỏ ngồi khá xa, giọng nói bị đám người xung quanh che mất.
Vinh Khiên cầm lấy bình rượu trong tay người chú ấy, rót đầy một ly cho mình, lực tay quá mạnh khiến rượu tràn ra ngoài không ít.
Anh học lại hai năm cấp ba, nên đã đủ tuổi thành niên. Dù vẫn mặc đồng phục, nhưng chiều cao đã vượt qua nhiều chú bác có mặt tại bàn.
“Chú họ, cháu uống với chú, thế có đủ thể diện chưa?”
Người chú ấy khựng lại một chút, rồi cười ha hả: “Cháu là con của A Khôn, người kế thừa đời sau, đương nhiên là đủ rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vinh Khiên uống cạn ly rượu, mấy chú bác xung quanh đều cười vui vẻ.
Tôi len qua khe hở giữa đám người họ Vinh, thấy nét mặt Vinh Tử Khôn u tối đến cực điểm.
Lại nghiêng người sang bên, thấy Đỗ Lẫm vẫn giữ nguyên động tác nâng ly, hướng về phía tôi khẽ gật đầu, rồi nhấp một ngụm rượu trắng.
Đôi mắt sau cặp kính của hắn lạnh lẽo đến rợn người, khiến tôi không chỉ thấy chán ghét mà còn dấy lên một nỗi sợ mơ hồ.
40
Tôi nói với dì nhỏ rằng năm nay tôi lên lớp 12 rồi, muốn ở lại ký túc xá trong trường.
Dì nhỏ không đồng ý, mà Vinh Khiên cũng phản đối.
“Em mà không ở nhà, anh biết phải làm sao đây?”
Tôi nhìn anh, không nói gì.
Vinh Khiên sững lại, rồi đổi sang giọng nghiêm túc: “Em ở ký túc xá, anh không ở, không trông em cẩn thận thì… bài vở của anh biết làm sao đây.”
Dạo gần đây ba anh ngày càng bận, nhiều công việc mới đã chuyển sang Đông Nam Á, thường xuyên ra nước ngoài, nhưng hiếm khi đưa dì nhỏ theo.
Dì thì đăng ký nhiều lớp học về dáng vóc, kinh doanh, làm hàng loạt thẻ spa làm đẹp, còn tích cực tham gia vào các buổi tụ họp của giới phu nhân trong thành phố, bắt đầu xây dựng mối quan hệ riêng của mình.
Thật ra, cả tôi và dì đều hiểu rõ — tuy giữa chúng tôi có mối quan hệ huyết thống khăng khít, nhưng chẳng ai có thể là chỗ dựa cả đời của người kia.
41
Năm lớp 12 bắt đầu.
Năm nay, tôi được chọn làm học sinh tiêu biểu lên sân khấu phát biểu trong buổi lễ tuyên thệ.
Vinh Khiên ngồi dưới khán đài, khóe môi mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy kiêu hãnh và tự hào.
Sau khi tôi bước xuống sân khấu, anh quả nhiên bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
“Bình thường em ít nói thế, vậy mà lên sân khấu lại nói trôi chảy vậy, chắc là do thường ngày cãi nhau với anh nên luyện được đấy.”
Ngay cả Đổng Tử Tân cũng không chịu nổi.
“Vinh Khiên, chuyện gì anh cũng lôi về khoe mình được à?”
Vinh Khiên thản nhiên đáp: “Ờ, anh đây không biết xấu hổ mà.”
Đổng Tử Tân bĩu môi: “Tưởng Giai, em làm sao mà nhịn được không đ.ấ.m anh ta thế?”
Tôi nói: “Bởi vì anh ấy là người trả tiền cơm cho tôi, hay còn gọi là nhà tài trợ.”
Vinh Khiên lập tức tỏ vẻ không vui: “Anh nói bậy thì thôi, chứ em nói linh tinh cái gì thế.”
Ba chúng tôi sau đó bắt đầu nói về mục tiêu thi đại học.
Tôi chọn Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, Đổng Tử Tân thì muốn vào Giao Đại hoặc Phục Đán.
Vinh Khiên cũng muốn nói là Thanh Hoa – Bắc Đại, nhưng rõ ràng Vinh Tử Khôn lại hy vọng anh nộp hồ sơ vào mấy trường ở Hương Cảng hoặc Tinh Châu.