Đỗ Lẫm ngồi xe lăn đến dự lễ cưới.
Người đẩy xe cho anh ta không phải vợ anh ta, mà là một cô gái trẻ có gương mặt quen quen.
Nhân lúc Vinh Khiên rời đi, Đỗ Lẫm tự đẩy xe đến trước mặt tôi.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn như trước — tôi chưa bao giờ thích kiểu ánh nhìn đó.
Đó là ánh mắt dò xét, muốn moi móc, muốn thăm dò đến tận cùng.
Giống như ánh mắt của một thợ săn khi nhìn con mồi.
Đỗ Lẫm hơi dang tay về phía tôi, trên mặt mang theo nụ cười mê đắm.
“Em đừng sợ anh, anh bây giờ thế này rồi, còn có thể làm gì em được nữa chứ?”
“Anh nhìn em, lạnh nhạt mà kiên cường, từng chút một lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Anh thật sự rất muốn nắm lấy em, giữ em lại bên cạnh anh.”
“Tiếc là…” — Vinh Khiên không biết từ đâu bước ra — “cá và gấu không thể cùng có, anh họ à, bạn gái của anh đến tìm kìa.”
Nói xong, anh nắm tay tôi, sải bước rời đi.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, người bạn gái đi cùng Đỗ Lẫm có đôi mắt giống ai.
Bạch nguyệt quang mà anh ta nhung nhớ — hóa ra lại là tôi.
Vinh Khiên tức đến nghiến răng: “Biết thế đã chẳng mời hắn đến! Anh vừa rời đi một lát, mà hắn còn dám giở trò tỏ tình ngay tại chỗ.”
Tôi không biết nên tỏ vẻ thế nào, chỉ mím môi rồi hỏi: “Chân anh ta… bị sao thế?”
Vinh Khiên đáp, giọng không mấy thiện cảm: “Hắn ta thất bại trong việc đoạt quyền của lão cha anh, rồi lại đòi ly hôn với vợ. Vợ không chịu, hai người cãi nhau, kết quả là bị đẩy ngã từ cầu thang xuống.”
Ừm, nghe như một câu chuyện bi t.h.ả.m — vừa ngược thân, vừa ngược tâm.
Đổng Tử Tân cũng đến, Vinh Khiên kéo anh ta cùng vài phù rể khác ra một góc, thì thầm bàn bạc suốt một lúc lâu.
69
Hôm đó, mãi đến khi nghi lễ cưới hoàn toàn kết thúc, Vinh Khiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Đổng Tử Tân tìm tôi than phiền:
“Tôi lặn lội đường xa đến dự đám cưới, vậy mà cậu ta lại bắt tôi và nhóm phù rể trông chừng một người ngồi xe lăn — đúng kiểu người làm nền không hơn không kém.”
Tôi bật cười khẽ.
Đổng Tử Tân lại nói tiếp:
“Cậu nhìn cái dáng thiếu tự tin của cậu ta xem, cứ như sợ người ta cướp mất vợ ấy. Ngoài cái người ngồi xe lăn kia, còn có một ‘sư huynh’ nào đó, rồi mấy cô gái xinh đẹp nữa — tình địch của cậu nhiều đến thế cơ à?”
Mấy cô gái xinh đẹp? Lại còn “mấy” cô?
Tôi quay sang nhìn Vinh Khiên, định hỏi cho rõ.
Anh lập tức giơ tay thề:
“Vu khống! Hoàn toàn là vu khống! Tưởng Giai, trời đất chứng giám, anh theo đuổi em bao nhiêu năm nay rồi, nếu anh có chút nào lơ là, làm sao có thể cưới được em chứ!”
Rồi anh còn bồi thêm:
“Đổng Tử Tân tán tỉnh con gái sếp không thành, giờ đang phải đi xem mắt. Chắc thấy bọn mình thành đôi nên ghen tị, mới bịa chuyện hại anh thôi.”
Tôi thản nhiên nói:
“Ai mà chẳng có vài người theo đuổi, anh cần gì phải lo đến thế.”
Vinh Khiên thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc nói với tôi:
“Thế hệ cha chú chúng ta đã trải qua biết bao chuyện. Bao năm nay, anh mới từng chút một khiến tảng băng lớn là em chịu tan chảy, anh sao có thể không sợ… một ngày nào đó, em buông tay anh ra.”
Tôi khẽ xoa lên hàng lông mày đang nhíu chặt của anh, mỉm cười nói:
“Đừng sợ, chẳng ai có thể dùng cách ‘ngu công dời núi’ để yêu một người lâu đến thế cả. Vì vậy, chỉ có anh — và chỉ có thể là anh.”
Sau này, khi chúng tôi đi dự đám cưới của Đổng Tử Tân.
Vinh Khiên, người vốn rất hay ghi thù, đã cố tình trêu chọc bằng cách “vô tình” tiết lộ với cô dâu rằng thời học cấp ba, Đổng Tử Tân từng có… một trăm lẻ tám cô bạn gái.
Cô dâu lại đúng kiểu “ngốc nghếch ngọt ngào”, đôi mắt ngấn lệ, giậm chân giận dỗi:
“Đổng Tử Tân! Anh có nhiều bạn gái cũ như thế à? Vậy em không cưới nữa!”
Đổng Tử Tân phải dỗ mãi, nói ngon nói ngọt đủ kiểu, cô dâu mới chịu nguôi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì để trả đũa, Đổng Tử Tân tức tối tiết lộ với tôi một chuyện xấu hổ mà Vinh Khiên từng làm hồi cấp ba.
70
Sau khi kết hôn, chúng tôi định cư ở Bắc Kinh.
Vinh Khiên không có ý định kế thừa sự nghiệp của Vinh Tử Khôn.
Vinh Tử Khôn cả đời lao tâm khổ tứ, cuối cùng lại chẳng có ai chịu nối nghiệp.
Ông và người nhà họ Vinh cãi vã một trận lớn, kết quả đành phải mời giám đốc điều hành chuyên nghiệp đến giúp quản lý công ty và duy trì hoạt động sau này.
Dì nhỏ sau đó chuyển đến sống ở Vân Nam.
Qua tuổi năm mươi, cuối cùng bà mới hiểu ra rằng mình nên có một cuộc đời thuộc về chính mình.
Vinh Khiên giao công ty điện ảnh lại cho tôi quản lý, còn anh thì nhàn nhã sống ở Bắc Kinh, suốt ngày lang thang săn đồ cổ, tìm hiểu chuyện xưa, thề rằng sẽ viết ra một bộ “kỳ thư nối đời”, để hoàn thành chí hướng năm nào của mình.
Một lần, tôi xem bản thảo ghi chép của anh, thuận miệng nói:
“Người ta nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, anh nói xem, nếu một người hay mơ thì có phải là do trong lòng họ đang khao khát điều gì không?”
Vinh Khiên nhàn nhạt đáp : “Có lẽ vậy.”
“Vậy nên… anh coi em là cái bồn cầu à?”
Vinh Khiêm ngẩng đầu khỏi bàn viết, ngẩn ra một lúc rồi đột nhiên quát lên:
“Đồ c.h.ế.t tiệt, Đổng Tử Tân!”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Anh có phải hồi học cấp ba mộng du, ôm bồn cầu gọi tên em rồi còn khóc không?”
Mặt Vinh Khiêm đỏ bừng:
“Cậu ta nói sẽ không kể ra mà!”
Tôi cười đến gập cả người:
“Anh còn hôn cả cái bồn cầu nữa cơ!”
Vinh Khiêm lao tới cù lét tôi, nói:
“Không được nói nữa…”
Hai chúng tôi đùa giỡn một lúc, cuối cùng cùng ngã nhào xuống ghế sofa.
“Tại sao hồi đó anh lại mộng du vậy?”
Vinh Khiêm ôm tôi, giọng đầy tủi thân:
“Tại ai bảo em từ chối anh vào đêm giao thừa chứ. Lần đó là lần đầu tiên anh thất tình đấy.”
Tôi vẫn không nhịn được cười:
“Thế là mỗi đêm anh đều mơ, đến đoạn đọc thành ngữ ‘tình bạn muôn năm’ thì lại khóc, ồn ào đến mức cả ký túc xá không ai ngủ nổi.”
Vinh Khiêm vội lấy tay bịt miệng tôi:
“Sau này không được nói thành ngữ nữa, bốn chữ cũng cấm nốt, em chỉ được nói những câu ba chữ thôi…”
“Lấy đâu ra nhiều câu ba chữ thế?”
“Có chứ!” — Vinh Khiêm nghiêm túc nói, giọng lại nhỏ đi mấy phần — “Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Tôi ngồi dậy, hôn nhẹ lên môi chồng mình.
Khóe mắt Vinh Khiêm lại bất giác ửng đỏ.
“Vẫn là bốn chữ đấy!”
Tôi: “???”
Xem ra cái trò đùa này mãi mãi không thể dứt được rồi.
71
Tình cảm vốn là chuyện rất đơn giản,chỉ một câu nói thôi là có thể hiểu hết.
Ví dụ như — Anh yêu em.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
(Hết)