Dì Lam chẳng bao lâu sau đã mang thai.
Bà nội hận không thể coi cô ta như Thái hậu mà cung phụng, còn tôi thì bị ghét bỏ, soi mói từng chút.
Dì út đến thăm tôi, nhìn thấy gương mặt tôi lấm lem, cả người gầy trơ xương vì đói, vậy mà còn phải cầm cây chổi cao hơn cả tôi để quét dọn.
Dì xót xa không đành lòng, liền đưa tôi về nhà bà ngoại.
Vừa thấy tôi, bà ngoại lập tức mắng dì út.
“Con mang nó về làm gì, cha nó hại c.h.ế.t mẹ nó, thì phải để cha nó nuôi nó!”
Dì út không chịu, giống như gà mẹ bảo vệ con, che chở tôi phía sau lưng.
Bà ngoại tức giận vô cùng: “Con mới vừa tốt nghiệp, chưa kết hôn, mang theo cái đứa Tưởng Gia vướng víu này, là định làm gì hả?”
Dì út lý lẽ tranh luận: “Có mẹ kế thì tất nhiên sẽ có cha dượng, mẹ không thấy Tưởng Gia đã gầy gò đến mức nào rồi sao!”
Bà ngoại liếc nhìn tôi – một đứa trẻ gầy yếu chẳng khác nào con gà con ủ rũ – nhưng không nói một lời.
Đáng tiếc, dì út cuối cùng vẫn không giữ được tôi lại.
Đêm xuống, cha tôi đã đến nhà bà ngoại để đón tôi về.
Bà ngoại c.h.ử.i mắng: “Nếu không phải chúng tôi đến tận nhà, thì còn chẳng biết Tưởng Gia bị ngược đãi đến mức nào. Tưởng Quảng Bắc, lương tâm của anh bị ch.ó tha mất rồi à?”
Cha tôi và dì Lam cãi nhau một trận lớn.
Bởi vì khi kéo tay áo và ống quần tôi lên, toàn là những vết bầm tím do bị người ta cấu véo.
Thực ra, những vết thương đó không phải tất cả đều do dì Lam gây ra.
Trước khi sinh em trai tôi, cô ta đối xử với tôi cũng không đến nỗi quá tệ.
Chẳng qua cô ta chỉ thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại không có phản ứng như một đứa trẻ bình thường.
04
Bà nội tiếp tục mắng tôi là đồ sao chổi, chỉ biết làm cả nhà không yên ổn.
Dì Lam không còn gần gũi với tôi nữa, cô ta sợ đứa con trong bụng sẽ bị nhiễm vận xui từ tôi.
Không lâu sau, dì Lam khó sinh trong bệnh viện, bà nội lo lắng đến mức cuống quýt cả lên.
Cha tôi nhận được điện thoại liền về nhà, xách tôi theo cùng đến bệnh viện.
Ngoài phòng sinh, bà nội chắp tay khấn vái liên tục, miệng lẩm bẩm cầu mong cháu trai bình an ra đời.
Tôi vừa đến không bao lâu, y tá đã bước ra chúc mừng, nói dì Lam sinh được một bé trai nặng sáu cân rưỡi. (~3.25kg)
Bà nội mừng đến phát khóc.
Cha tôi vừa nhìn tôi, vừa nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ông không biết từ đâu tìm được người xem số mệnh, nói rằng bát tự của tôi vượng cho ông.
Gặp chuyện khó khăn, chỉ cần có tôi, nhất định sẽ hóa nguy thành an.
Người tin vào lời này có lẽ chỉ có mình cha tôi.
Còn bà nội thì nói: “Anh mang nó đến đây làm gì, đúng là đồ sao chổi, đừng để nó làm vướng con trai anh. Nếu không phải tôi cầu thần bái Phật, thì con trai anh sao có thể bình an ra đời được.”
05
Dì Lam sau khi sinh con trai, giống như một hoàng hậu đã ngồi vững ngai vàng, vênh váo sai khiến cả bà nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà nội chỉ chăm chăm vào cháu trai, đối với dì Lam thì chẳng còn sắc mặt dễ chịu nào.
“Thật tưởng mình là Từ Hi Thái hậu chắc, ở cữ thì chỉ có bấy nhiêu đó thôi, thích thì ăn, không thích thì nhịn!”
Dì Lam hất cái bát canh gà đầy dầu mỡ, bên trong đến một miếng thịt gà to cũng chẳng thấy, tức giận ném cả bình giữ nhiệt ra ngoài.
Nước canh nóng b.ắ.n tung tóe, trong đó có một phần hắt lên người tôi đang chơi bên cạnh.
Tôi hét lên, lăn lộn, đau đớn giãy giụa ngay tại chỗ.
Dì Lam xuống giường định đến xem tôi, nhưng kéo trúng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bà nội ôm cháu trai bước nhanh ra ngoài, để mặc hai chúng tôi trong một căn phòng, còn nói: “Vừa hay, ch.ó c.ắ.n chó, lông văng đầy miệng.”
06
Dì Lam bỗng nhận ra, thì ra mình đã gả vào một cái nhà loại gì.
Cô ta và cha tôi cãi cọ om sòm, nhất quyết đòi ly hôn.
Cha tôi lạnh lùng nói: “Ly hôn thì được, nhưng con trai để lại, tiền thì một đồng cũng đừng hòng.”
Bà nội giọng lạnh lẽo: “Thật tưởng sinh được con trai thì có thể làm mưa làm gió trong nhà này chắc. Còn làm loạn nữa thì cuốn gói cút đi sớm đi!”
Bà ngoại chẳng biết từ đâu nghe được chuyện này, liền đưa tôi về nhà, hả hê mỉa mai: “Tưởng Gia làm tốt lắm, chính là phải khiến nhà cha con gà ch.ó không yên.”
Đối với bà, mối hận với cha tôi lớn hơn nhiều so với việc tôi bị bỏng.
Bà chỉ xem tôi như một công cụ báo thù thuận tay, chứ không phải là con gái của mẹ tôi.
07
Dì Lam nhìn trước ngó sau, cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nhịn.
Lễ đầy tháng trăm ngày của con trai cô ta được đặt ở nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố.
Sau khi cha tôi bỏ việc đi buôn bán, công việc làm ăn dần có khởi sắc, nhân dịp này ông cũng muốn mời khách khứa trong giới làm ăn đến dự.
Đáng tiếc, ngày chọn lại chẳng lành.
Bởi lễ đầy tháng của con trai ông, lại trùng đúng ngày kỷ niệm kết hôn của cha và dì Lam, cũng là ngày giỗ của mẹ tôi.
Hôm ấy, bà ngoại lôi tôi đến tận nơi.
Khách khứa ngồi kín chỗ, không thiếu những nhân vật có địa vị tham dự.
Nhưng bà ngoại nào có bận tâm.
Bà trước mặt bao người, lật tung cả bàn tiệc, rồi cầm bánh kem ném thẳng vào cha tôi, mẹ kế và đứa con trai của họ.
Kem dính đầy mũi miệng em trai, nó khóc đến mức suýt ngạt thở.
Khi người lớn đang tranh cãi, tôi bị đẩy ngã, cánh tay bị mảnh sứ vỡ cứa rách, m.á.u chảy loang lổ khắp nơi.
Cả nhà đưa tôi đến bệnh viện, nhưng bác sĩ lại báo cảnh sát.
Chỉ vì khi y tá băng bó vết thương, đã phát hiện ra khắp người tôi toàn là những vết thương bị ngược đãi, nhìn mà rùng mình.
Bà ngoại khóc lóc tố cáo ở đồn công an, nói rằng cả nhà cha tôi đã hành hạ tôi.
Cha tôi không chỉ mất hết mặt mũi, mà còn đ.á.n.h mất nhiều cơ hội làm ăn.
Lúc này, cha tôi không còn muốn giành quyền nuôi tôi nữa.
Ông thậm chí còn nghĩ, có lẽ tôi đúng như lời bà nội nói, là một đứa sao chổi khắc cha khắc mẹ, chứ nào có thực sự mang lại vận may cho ông.