Ngày bố nuôi tập tễnh dắt tôi rời đi, mẹ ruột không hề luyến tiếc, ngược lại còn vỗ tay hoan hô:
"Quá tốt rồi, sao chổi này cuối cùng cũng đi rồi."
Nhưng không lâu sau khi đến nhà mới, mẹ nuôi bị mù bỗng nhiên hồi phục thị lực, chân của bố nuôi cũng khỏi hẳn, anh trai thì kiếm được bộn tiền mua biệt thự lớn.
Ngược lại, cha mẹ ruột thì nghèo rớt mồng tơi, gia đình tan nát, họ khóc lóc cầu xin tôi quay về.
01
Tôi là một đứa trẻ sinh non, lúc sinh yếu ớt như con gà con vậy.
Bác sĩ bảo phải đóng tiền để đưa vào lồng kính
Mẹ đang nằm trên giường bệnh trợn mắt nói:
"Một đứa con gái thì sống được thì sống, không sống được cũng là số nó."
Có lẽ số tôi chưa tuyệt đường.
Tôi đã sống sót một cách kỳ diệu.
Lúc ba tuổi, lần đầu gọi “mẹ”, bà chỉ vào đầu tôi rồi chọc mấy cái:
"Sao tao lại sinh ra thứ ngu ngốc như mày? Sao mày không làm câm luôn cho rồi?"
Sau đó, quả nhiên tôi ít nói hẳn.
Vì sợ mỗi lần tôi nói gì, mẹ lại không vui.
Lúc bốn tuổi, mẹ mang thai, bụng nhọn hoắt, ai cũng nói sẽ là con trai.
Cô ruột không ưa mẹ cố ý dạy tôi gọi cái bụng của mẹ là “em gái”.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi chẳng biết gì, cứ thế gọi theo, bố liền đổi sắc mặt, túm lấy tôi đánh một trận nhừ tử.
Tôi bị đánh đến mình mẩy bầm tím, hôm sau mẹ bắt đầu chuyển dạ.
Vất vả trăm bề, cuối cùng sinh ra đứa con gái thứ hai.
Từ khi em gái chào đời, sự chán ghét của mẹ dành cho tôi lên đến cực điểm: "Tại cái mồm quạ của nó làm con trai tao sợ mà chạy mất, nó đúng là sao chổi!"
"Đem nó đi khỏi đây, cả đời này tao không muốn thấy nó nữa!"
Bố tôi vốn đã không ưa tôi, ông và mẹ đồng lòng, xách tôi vứt ra nơi đồng không m.ô.n.g quạnh.
Tôi khóc đòi đuổi theo: "Bố, đợi con với, con sợ lắm…"
Chưa nói xong thì ngã nhào xuống rãnh nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước mùa đông lạnh buốt thấu xương, quần áo ướt nặng trĩu, rất nhanh đã kéo tôi chìm xuống dòng nước sâu.
Khi tôi sắp nghẹt thở, “bùm” một tiếng, có người nhanh chóng bơi tới.
Người cứu tôi chính là cha nuôi.
Ông khập khiễng bế tôi về nhà, mẹ nuôi nghe tiếng tôi khóc, sờ vào khung cửa rồi bước ra:
"Sao lại có tiếng trẻ con khóc vậy?"
Cha nuôi lấy quần áo sạch thay cho tôi, vừa thở hổn hển vừa nói: "Vớt lên từ rãnh nước, tôi mà đến muộn chút nữa thì con bé tiêu đời rồi."
Mẹ nuôi sờ lên mặt tôi: "Thương quá, con bé còn nhỏ xíu thế này, sao lại rơi xuống rãnh nước?"
Cha nuôi không trả lời, nhét tôi vào lòng mẹ nuôi: "Em ôm nó hơ lửa đi, anh đi nấu ít nước gừng."
Tôi ở nhà cha mẹ nuôi ba ngày, sau khi khỏe lại, cha nuôi dẫn tôi về tìm bố mẹ ruột.
Vừa thấy tôi, mặt mẹ lập tức sầm xuống, giận dữ nói: "Cái đồ c.h.ế.t tiệt này về làm gì?"
Cha nuôi tức đến đỏ mặt: "Chị nói thế là sao? Làm mẹ mà thế à?"
"Bộ anh quản được tôi làm mẹ thế nào? Thích làm cha rẻ thì dắt con bé đi luôn đi, còn mang trả làm gì?"
Cha nuôi chợt hiểu ra: "Cũng đúng, giữa hai làng cách nhau hơn mười cây số, con bé nhỏ vậy sao có thể tự đi được?"
Tôi lặng lẽ dựa sát vào cha nuôi mà không nói gì.
Thật ra ngay từ khoảnh khắc bố quay đầu bỏ đi, tôi đã hiểu ông không cần tôi nữa.
Rõ ràng ông nghe thấy tôi ngã xuống rãnh nước, nhưng lúc tôi gọi, ông không dừng lại mà còn đi nhanh hơn.
Mẹ cười lạnh vài tiếng: "Liên quan gì đến anh? Xía vào làm gì!"
Bà thẳng thừng không cần tôi.
Bố tôi cũng nhất trí với bà, cha nuôi khuyên thế nào cũng vô ích.
Cha nuôi tức giận nắm tay tôi quay đầu bước đi: "Con bé xui xẻo tám đời mới gặp phải bọn làm cha mẹ như mấy người. Được, các người không cần thì tôi cần, từ nay Nhóc Nhóc là con gái tôi!"
Mẹ như trút được gánh nặng, cười tươi rói: "Anh nói đó nha, ai lật lọng là chó!"
Cha nuôi dắt tôi bước qua cổng, tiếng mẹ vỗ tay vang vọng phía sau:
"Tốt quá rồi, cái sao chổi cuối cùng cũng đi rồi!"