“Tiểu Noãn,” Hoắc Yên do dự một chút nói: “Lần trước ta và nương đến trấn mua đồ, cố ý đi xem gần bến cảng, ta nhớ hồi nhỏ hai bên đường từ bến cảng thông vào trung tâm trấn vốn dĩ không có người qua lại, nhưng lần trước đi xem, bây giờ hai bên đường đã có người bày quầy hàng rồi, người còn khá đông, nhìn rất náo nhiệt.”
“Hai bên đường có rất nhiều quầy bán rau củ, dưa muối tự trồng, bán trứng gà, bán màn thầu bánh bao đều có, giống như một chợ phiên nhỏ vậy, ta thấy không chỉ những người làm việc ở bến cảng, chạy thuyền đến mua đồ, mà không ít người trong trấn cũng thường xuyên qua xem.”
“Muội nói có nhiều người như vậy rồi, chúng ta lại ra đó bày quầy bán đồ còn có thể kiếm tiền được không?” Hoắc Yên có chút không tự tin, ngập ngừng hỏi.
Quả thật là trời giúp ta vậy, Tiểu Noãn rất vui mừng, thương nhân càng tập trung thì hàng hóa mới càng dễ bán.
Hơn nữa, thứ mà nàng định bày quầy bán hoàn toàn khác với những thứ người bình thường bán, chờ khi nàng mở quán ăn vặt, tuyệt đối sẽ là người nổi bật nhất cả con phố!
“muội dự định bán lương miến (mì lạnh), Ma Lạt Thang (lẩu cay Tứ Xuyên), đậu que muối xào thịt băm, màn thầu, hoa quyển các thứ,” Tiểu Noãn nói: “Hơn nữa vừa nghe tỷ nói, rất nhiều người không làm việc ở bến cảng, mà là người sống trong trấn, cũng đều đến đây dạo phố mua đồ, muội nghĩ chúng ta có thể làm thêm nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau để bán, việc làm ăn nhất định sẽ không tệ.”
“Điều này thì đúng,” Hoắc Yên cảm thấy Tiểu Noãn nói có lý: “Thời tiết ấm áp rồi, trời cũng tối muộn hơn, mọi người đều không thích ở nhà, đều thích ra ngoài chơi, người mua đồ ăn quả thật không ít.”
“Cho nên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là thử làm vài món đem đi bán.” Tiểu Noãn xoa tay hít hà, nóng lòng muốn thử, trong tay nàng có phiên tiêu, dựa vào trợ thủ đắc lực này, Tiểu Noãn tin rằng mình nhất định có thể nổi bật giữa một đống quầy hàng nhỏ.
“muội làm món lương miến chua cay này cho hai đứa nếm thử trước.” Tiểu Noãn nói.
“Được, vậy ta nhào bột nhé.” Hoắc Yên xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn.
Tiểu Noãn nhân lúc Hoắc Yên đang cán mì thì rán một vại dầu phiên tiêu, thứ này là thứ không thể thiếu để làm lương miến chua cay.
“Nhị tỷ, Ma Lạt Thang là cái gì?” Tiểu Bảo có chút tò mò hỏi.
“Chính là dùng nước hầm xương để nhúng các loại rau củ và thịt ăn, thêm vị cay tê, ngon lắm.” Tiểu Noãn nói: “Hoặc là đệ thích vị chua cay, ngọt cay, thậm chí không cay cũng có thể làm được.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Trong ấn tượng của nàng, trước đây nàng từng thấy một công thức dùng rất nhiều loại hương liệu, nhưng ở cổ đại chắc không thể cho đủ hết, nhưng cũng không sao, tìm được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu vậy.
Tiểu Noãn dự định làm nguyên liệu nấu nước dùng cho Ma Lạt Thang, cần dùng một lượng lớn hoa tiêu, cùng với gừng tỏi, đậu xị, mỡ heo, dầu đậu nành, những thứ này nhà Tiểu Noãn đều có, thịt bò và xương bò nhất thời không kiếm được, Tiểu Noãn dự định đi mua xương ống heo và sườn heo để hầm cao thang.
“Còn phải mua không ít hương liệu nữa,” Tiểu Noãn cố gắng nhớ lại công thức, bẻ ngón tay đếm: “Lương khương, trần bì, chi tử, bạch chỉ, nhục khấu, nhục quế, đinh hương, bát giác, hồng khấu, sa nhân, thảo quả, sơn nại, cam thảo, tiểu hồi hương, hương diệp, la hán quả...”
“Nhiều thế!” Hoắc Yên và Tiểu Bảo nghe thấy một chuỗi tên hương liệu này đều có chút ngây người.
“Tiểu Noãn, chúng ta chỉ luộc rau củ các thứ, cần nhiều hương liệu như vậy sao?” Hoắc Yên có chút lo lắng: “Như vậy có đắt không?”
“Không sao đâu tỷ,” Tiểu Noãn an ủi Hoắc Yên: “Hương liệu tuy nhiều loại, nhưng lượng dùng sẽ không lớn lắm.”
“Hơn nữa, loại nguyên liệu nấu nước dùng này phải làm phức tạp một chút, như vậy người khác mới không học được bí quyết của chúng ta.” Tiểu Noãn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng phải.” Hoắc Yên gật đầu.
“Tiểu Bảo, ta phải đến trấn mua đồ, đệ có muốn đi cùng ta không?” Tiểu Noãn hỏi đệ đệ.
“Muốn muốn muốn!” Tiểu Bảo gật đầu lia lịa.
Thế là chào hỏi Trương thị và Hoắc Sơn, Tiểu Noãn cầm bạc, đeo chiếc giỏ tre, dẫn theo đệ đệ cùng nhau đến trấn.
Đi được hơn một khắc đồng hồ, tỷ đệ hai người đến trấn, Tiểu Noãn đi tìm nơi bán hương liệu trước, tìm hơn mười phút thì tìm được một tiệm bán các mặt hàng khô từ Nam chí Bắc, cũng có bày bán đủ loại hương liệu, khá đầy đủ, Tiểu Noãn định mua hương liệu ở đây, thế là nói lại những thứ cần mua với chưởng quỹ một lần nữa.
“Tiểu cô nương, sao con lại mua nhiều loại đồ như vậy?” Chưởng quỹ của tiệm có chút kinh ngạc, thông thường chỉ có tửu lầu mới đến mua những thứ này, dân thường ở nhà nấu ăn nhiều nhất là đến mua hoa tiêu, bát giác các thứ, rất ít người mua đủ loại như vậy.
“Cái này chưởng quỹ người đừng quản nha.” Tiểu Noãn cười hì hì: “Ta mỗi loại đều cần một ít, hoa tiêu và bát giác thì cần nhiều hơn, chỗ người có đủ không?”
“Chắc chắn có, chỗ ta mà con không mua được thì cả trấn cũng đừng hòng mua được!” Chưởng quỹ tiệm hàng khô rất có lòng tin với hàng của mình, cũng nhờ trấn bọn họ có bến cảng, hắn mới có thể kiếm được những mặt hàng này, nghe nói những trấn ở nội địa không giáp sông hiếm thấy những hải sản này.
Tiểu Noãn nhìn cửa tiệm của hắn, bày ở nơi dễ thấy nhất là hải sâm khô, mực khô và bào ngư khô các thứ, kích cỡ cũng không lớn lắm, nhưng ở Trấn Tuyền Thủy bọn họ quả thật đã rất hiếm có.
Chưởng quỹ thấy Tiểu Noãn nhìn, liền giải thích: “Đây là hải sản từ phía Nam nhập về, không chỉ ngon miệng, còn có thể đại bổ, chỉ là hơi đắt.”
Tiểu Noãn gật đầu tỏ vẻ hiểu, quả thật rất bổ, thế là lại hỏi chưởng quỹ: “Chỗ người còn có thứ gì khác từ phía Nam nhập về không? Rẻ một chút là được.”
Chưởng quỹ nghĩ một lát, nói câu “Chờ chút.” Thế là xoay người đi ra phía sau quầy hàng cúi người lục tìm một lúc, rồi lấy ra một bọc vải dày cộm, vừa mở dây thừng đang buộc vừa nói: “Thứ này cũng từ phía Nam nhập về, ta mua rất nhiều, nhưng cũng không bán được mấy, mọi người đều nói có chút tanh, ăn không quen.”
Tiểu Noãn rướn cổ nhìn, đây không phải là rong biển khô sao! Thế là trong lòng khẽ động, trên mặt không lộ ra vẻ gì: “Chưởng quỹ, cái này người bán thế nào?”
Chưởng quỹ gãi đầu nói: “Cái này đặt ở chỗ ta bốn năm tháng rồi, cũng không ai hỏi thăm, năm văn tiền một cân, con lấy hết đi.”
Tiểu Noãn ước chừng có khoảng mười mấy cân, lại mặc cả với chưởng quỹ nói mình đã mua nhiều hương liệu như vậy, không bằng giảm giá thêm chút nữa, cuối cùng giảm được xuống bốn văn một cân.
“Chưởng quỹ, chỗ người còn có tôm tép khô, tôm nhỏ khô các thứ không?” Tiểu Noãn lại hỏi.
“Có có có!” Chưởng quỹ vui mừng, hừm, đây cũng là món hàng hắn vẫn luôn không bán được, thế là mở một túi vải lớn cho Tiểu Noãn xem.
Tiểu Noãn cúi đầu ngửi, chính là mùi vị biển cả xông vào mũi, có chút tanh, ở chỗ bọn họ quả thật ít người ăn thứ này, có người ăn không quen cũng rất bình thường.
“Tiểu cô nương con đừng giảm giá nữa, thống nhất bốn văn tiền một cân bán cho con nhé.” Chưởng quỹ nói.