Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 115



 

Thì ra là Triệu Mộc Tượng cưỡi lừa con tới, trên mặt hắn vẫn cười ha hả, giải thích: "Có người ở trấn đặt hàng của ta, ta vừa mới giao hàng xong, giờ này đang định quay về thì may mắn gặp được hai đứa cháu."

 

"Đồ hai đứa mang theo nhìn nặng thật đấy," Triệu Mộc Tượng nói, rồi nhảy xuống xe lừa: "Cứ để đó, ta chuyển cho. Đi thôi, ta đưa hai đứa về nhà." Triệu Mộc Tượng liền đặt chiếc giỏ tre lớn của Tiểu Noãn lên xe lừa con kéo. Lừa con kêu "Ô a" một tiếng, Triệu Mộc Tượng cười xoa đầu nó nói: "Chúng ta về nhà thôi nào."

 

Có thể đi nhờ xe tiện đường thật tốt, Tiểu Noãn và Tiểu Bảo đều leo lên xe ngoan ngoãn ngồi sát nhau, theo Triệu Mộc Tượng thuận lợi trở về nhà.

 

"Triệu thúc, nếu buổi trưa người rảnh rỗi thì đừng tự nấu nướng nữa, cứ đến nhà ta dùng cơm. Hôm nay nhà ta có món ngon." Tiểu Noãn cảm thấy mình đã đi nhờ xe của người ta, nên mời hắn ở lại dùng cơm.

 

"Không được, không được, trong nhà ta còn có việc." Triệu Mộc Tượng cười cười từ chối Tiểu Noãn.

 

Thôi vậy, ta còn muốn tạo cơ hội cho ngươi và cô cô ta ở chung thêm chút nữa chứ, Tiểu Noãn hơi câm nín, đành đáp lời phải, rồi cùng Tiểu Bảo về nhà.

 

Ở nhà, Hoắc Yên đã làm xong gần hết công việc. Nàng đã nhào bột xong và hấp màn thầu, mì sợi cũng được cắt mỏng dính, đặt trên chiếc nia đã rắc bột mì.

 

Tiểu Noãn rửa sạch xương ống heo rồi đặt lên bếp nhỏ ninh nhừ: "Đây là nước dùng cao cấp, buổi chiều chúng ta sẽ làm Ma Lạt Thang ăn, buổi trưa thì dùng mì lạnh vậy." Tiểu Noãn nói.

 

Tiểu Noãn băm nhỏ gừng và tỏi, ngâm vào nước đun sôi để nguội. Nước gừng tỏi này sau khi ngâm xong sẽ dùng để trộn mì lạnh, cách này tốt hơn là dùng trực tiếp gừng tỏi băm nhuyễn, vì có vài người không thích ăn gừng và tỏi băm.

 

Sau đó, nàng lấy một cái bát để pha nước sốt gia vị, cho muối, đường trắng, bột hoa tiêu, giấm lâu năm, tương đậu nành cùng vài muỗng lớn dầu ớt đã làm sẵn vào, rồi khuấy đều.

 

Tiếp đó, nàng dùng lửa nhỏ thêm chút dầu để rang một ít nhân lạc (đậu phộng). Kỳ thực nói là rang, cũng không hẳn là rang, tiếng địa phương ở nhà Tiểu Noãn gọi là "đằng" (téng), ý là dùng lửa nhỏ, ít dầu để làm nóng thức ăn cho chín. Lạc chín rồi thì múc ra, giã sơ thành hạt thô để dùng dần.

 

Cuối cùng, Tiểu Noãn bảo Tiểu Bảo ra sân hái thật nhiều dưa chuột, sau đó rửa sạch và thái thành sợi nhỏ. Gia vị coi như đã chuẩn bị gần đủ.

 

"Còn có thể cho thêm giá đỗ đã chần, củ cải sợi, trứng chiên sợi nữa," Tiểu Noãn giải thích: "Muốn cho gì vào cũng được, tùy tâm và tùy kinh tế mà thôi."

 

Rồi Tiểu Noãn bắc nồi lên bếp đun một nồi nước lớn, cho mì cán tay vào luộc chín, vớt ra xả bằng nước lạnh, sau đó thêm nước sốt vừa trộn, nước gừng tỏi, lạc giã và dưa chuột sợi vào. Thế là một bát mì lạnh đã hoàn thành.

 

"Tỷ tỷ, người nếm thử trước đi." Tiểu Noãn đưa cho Hoắc Yên một bát mì lạnh. Hoắc Yên nhận lấy, trộn vài cái, gắp một đũa mì đưa vào miệng.

 

"Thì ra mì lạnh là hương vị này, ngon thật đấy. Sợi mì dai ngon, lạc giã rất thơm, vị mì chua chua cay cay, cực kỳ khai vị." Hoắc Yên nhận xét.

 

"Sợi mì dai là bởi vì tỷ nhào bột giỏi thôi mà." Tiểu Noãn cười, Hoắc Yên cũng cười theo.

 

"Trưa nay chúng ta cứ dùng mì lạnh, đơn giản thôi. Tối sẽ ăn Ma Lạt Thang." Tiểu Noãn nói.

 

"Được!"

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Chẳng mấy chốc, Tỷ muội hai người đã làm xong hết mì, từng bát từng bát được bày lên bàn. Tiểu Bảo liền đi gọi mọi người tới dùng bữa trưa.

 

"Tiểu Noãn lại làm món ngon gì thế?" Người đầu tiên tới là Từ Gia Gia, ông có vẻ nôn nóng. Nha đầu này thật thông minh, toàn làm những món ngon mà ông chưa từng được nếm, khiến ông giờ chẳng muốn quay về Sầm phủ nữa. Đồ ăn Sầm phủ ông đã ăn cả mấy chục năm, sớm đã ngán ngẩm rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Từ Gia Gia, trưa nay là mì lạnh chua cay ạ." Tiểu Noãn giới thiệu.

 

Mọi người bận rộn cả buổi sáng, ai nấy đều đói bụng, vì thế đều cầm bát mì húp xì xụp ăn.

 

"Cho ta thêm một bát nữa!" Hoắc Sơn chỉ trong mấy miếng đã ăn sạch một bát mì, bèn đưa bát ra, xin thêm một bát nữa.

 

"Món mì này thật sự khai vị, ăn mùa hè không nóng, lại còn mát mẻ." Hoắc Hữu Quý nói, mọi người đều gật đầu tán thành. Đúng vậy, sợi mì dai ngon, đồ ăn kèm thanh mát, thế này còn hơn cả việc ăn các món xào nấu kia nhiều.

 

"Ta định ra khu vực bến cảng bày quầy bán thức ăn vặt," Tiểu Noãn nói: "Mì lạnh là một trong những món ta dự định bán, mọi người thấy thế nào? Có ý kiến gì thì cứ đề xuất."

 

"Ta thấy không có vấn đề gì, làm việc cả buổi sáng, có một bát mì lạnh thật thoải mái," Hoắc Sơn nói: "Nếu thêm chút tỏi sống nữa thì càng tuyệt."

 

Người phương Bắc khi ăn mì thích ăn kèm với tỏi. "Không thành vấn đề, tỏi nhà ta nhiều vô kể." Tiểu Noãn ghi nhớ chi tiết này, ở phương Bắc đi đâu cũng không thiếu tỏi.

 

Sau khi dùng bữa trưa xong, Tiểu Noãn bắt đầu xào nấu nguyên liệu nền của Ma Lạt Thang. Trương thị và Hoắc Yên nhìn Tiểu Noãn bận rộn xoay như chong chóng, nào là ngâm hương liệu bằng nước, rồi dùng mỡ heo và dầu đậu nành trộn lẫn để chiên hành, gừng, tỏi và các loại hương liệu, không khỏi tặc lưỡi: "Cái nguyên liệu nền cho Ma Lạt Thang này quả thật quá tốn công sức."

 

"Phải vậy chứ," Tiểu Noãn lau mồ hôi trên trán, nói: "Ma Lạt Thang có ngon hay không đều nhờ vào nước dùng. Nếu không có nước dùng, nó sẽ chỉ là rau luộc mà thôi, ai mà thích ăn chứ."

 

Tiểu Noãn bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành xong nguyên liệu nền.

 

Lần này trong nhà đã có xe la, đi tới trấn vô cùng thuận tiện. Tiểu Noãn cùng người nhà lại bàn bạc xem còn thiếu vật dụng gì, định ngày mai sẽ sắm sửa tất cả.

 

"Bát đũa cần mua một ít, chúng ta cứ tới chỗ Hồ Đại Phú mà mua, bảo hắn ta bán rẻ cho chúng ta một chút. Chúng ta đã mua không biết bao nhiêu thứ ở nhà hắn rồi." Trương thị nói.

 

"Còn phải chuẩn bị một cái lò và một cái nồi lớn," Tiểu Noãn xen vào: "Ta còn phải nấu mì sợi, chần rau nữa."

 

Trong lòng Tiểu Noãn hơi hối hận, lẽ ra hôm nay tới trấn phải ghé chỗ Trịnh thợ rèn để rèn mấy cái vá lưới lớn dùng để chần Ma Lạt Thang. Thế là Tiểu Noãn mô tả một hồi với Trương thị và Hoắc Sơn, hai người họ đều hiểu: "Đó là một cái vá lưới miệng sâu nhỏ phải không?"

 

"Đúng, đúng, đúng." Tiểu Noãn vội vàng gật đầu.

 

"Nồi lớn và lò nhà ta có sẵn, vẫn chất đống ở chỗ để đồ tạp nham mà chưa từng dùng," Hoắc Sơn nói: "Lần này vừa vặn lấy cho muội dùng, không cần phải mua nữa."

 

"Tốt nhất vẫn nên chuẩn bị thêm vài cái bàn nhỏ, ghế đẩu nhỏ," Trương thị tỉ mỉ hơn, nói: "Lỡ như có người không phải là phu khuân vác ở bến cảng cũng muốn tới nếm thử, chẳng lẽ lại bắt người ta phải ngồi xổm dưới đất ăn như đám vác hàng nặng ư."

 

"Quả là vậy." Tiểu Noãn gật đầu. Những ý kiến cha nương đưa ra đều rất có tính xây dựng, nàng ghi nhớ từng điều một.

 

Mọi người lại bàn luận kỹ càng một lần nữa, xác định không còn sót điều gì, bèn quyết định ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi mua sắm vật dụng.

 

"Bàn ghế thì tìm Triệu Thành là được," Hoắc Sơn nói: "Bát đũa linh tinh thì tới Hồ Gia Trang tìm Hồ Đại Phú, vá lưới bằng sắt thì tới trấn tìm Trịnh thợ rèn." Nói rồi hắn nghĩ một lát: "Ngày mai e rằng không tiện, nhị tôn t.ử nhà Lý Chính ngày mai thành thân, ngày mốt chúng ta hãy đi mua sắm."

 

"Được, không chênh lệch một hai ngày này," Tiểu Noãn nói: "Vừa vặn ta có thể ở nhà chuẩn bị đồ ăn kèm vào ngày mai."