“Nhị tỷ,” Tiểu Bảo kéo tay áo Tiểu Noãn, nhỏ giọng nói: “Tháng này đệ ở nhà cũng có giúp đỡ…”
“Đúng đúng đúng,” Tiểu Noãn cười nói như bà cụ dỗ con nít: “Ta nghe cha nương đều nói rồi, tháng này đệ rất ngoan, cho nên năm mươi văn tiền này là thưởng cho đệ, hy vọng đệ tiếp tục cố gắng nha, tháng sau mà nghịch ngợm là không có tiền đâu.”
“Vâng!” Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “đệ nhất định sẽ nghe lời!”
Sau khi chia xong tiền công, Tiểu Noãn nói: “Tiền của mọi người là muốn rút ra hay giữ lại trong công quỹ tiếp tục làm vốn cho lần kinh doanh sau? Ta nghĩ kỹ rồi, sau này nếu tiền công không rút ra mà tiếp tục làm vốn kinh doanh, khi kiếm được tiền ngoài việc nhận tiền công ra còn có thể nhận một phần lợi tức, nếu rút ra thì sẽ không có lợi tức.”
“Vậy tiền của ta và nương của lũ trẻ cứ giữ lại trong công quỹ đi.” Hoắc Sơn nghe xong nói.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Phần của ta cũng giữ lại đi, dù sao ta giữ tiền cũng chẳng để làm gì.” Lý thị nói.
Thế là những người khác cũng lần lượt bày tỏ ý muốn giữ lại để tiếp tục làm vốn, ngay cả Tiểu Bảo cũng ngoan ngoãn đặt năm mươi văn tiền vừa nhận được vào lại.
Hoắc Mãn Giang do dự nửa ngày, có chút ngập ngừng nói: “Tiểu muội, ta, ta có thể xin trích ra phần tiền công của ta không?”
Nói rồi Hoắc Mãn Giang mím môi nói: “Không, không cần rút hết, chỉ cần rút hai trăm văn thôi.”
“Ây, không thành vấn đề.” Tiểu Noãn không suy nghĩ nhiều, Đại ca nhà ta cũng lớn rồi, cầm chút tiền tiêu vặt là chuyện bình thường, chỉ cần không phá gia chi tử, mọi chuyện đều dễ nói.
“Đại ca, huynh đừng chê ít,” Tiểu Noãn đếm hai xâu tiền đưa cho Hoắc Mãn Giang, nói: “Tiền công của huynh và của cha vẫn còn ở phía sau, sau khi bán tương sẽ bù lại cho huynh.”
“Không sao, không sao, thế này cũng không ít rồi.” Hoắc Mãn Giang cất hai xâu tiền vào túi, chỉ cảm thấy hơi căng thẳng, trước đây hắn chưa từng cầm tiền hay tiêu tiền bao giờ.
“Còn một chuyện nữa,” Tiểu Noãn đã dự định từ lâu, hôm nay chuẩn bị tuyên bố: “Ta quyết định để Tú Nhi tranh thủ dạy mọi người học chữ ở nhà, để Bích Yên tỷ dạy mọi người ghi sổ sách, dù không biết ghi cũng không sao, nhưng phải học cách xem sổ sách.”
Tiểu Noãn quét mắt nhìn mọi người một vòng, nói tiếp: “Đặc biệt là Đại ca, Tam ca, còn cha, nương, nhị thúc, nhị thẩm, cô cô, mọi người đều phải học.”
Mọi người lập tức ngây người, “Vì cớ gì chứ,” Hoắc Mãn Hà vẻ mặt uất ức, hắn ghét nhất là học chữ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bởi vì sau này gia đình chúng ta sẽ làm ăn lớn,” Tiểu Noãn nói một cách hiển nhiên, “Mọi người xem chưởng quỹ họ Võ ở huyện thành, người ta có mười mấy tửu lầu đó, chẳng lẽ không cần phái người nhà đi kiểm tra sổ sách sao, nhỡ đâu có kẻ lừa gạt hắn thì sao?”
“Sau này công việc làm ăn của gia đình chúng ta càng ngày càng lớn, chắc chắn không phải là kiểu nhỏ lẻ như hiện tại, chỉ cần đếm đồng xu là biết kiếm được bao nhiêu tiền, nếu không biết ghi sổ sách và xem sổ sách, kể cả có mời Trướng phòng tiên sinh, người đó vẫn có thể lừa gạt các ngươi đến mức choáng váng.” Tiểu Noãn dọa mọi người.
“Đúng là lý lẽ này không sai.” Hoắc Sơn nhíu mày, chỉ là bắt đầu học chữ từ đầu quả thực có chút làm khó bọn họ.
“Không sao đâu cha, chỉ cần nhận một số chữ liên quan đến việc làm ăn của chúng ta là được,” Tiểu Noãn nửa lừa nửa dỗ: “Sẽ không quá khó đâu.”
“Tiểu muội, yên tâm, ta nhất định sẽ học thật tốt.” Hoắc Mãn Giang nắm chặt đồng tiền trong túi, vẻ mặt kiên định.
Tiểu Noãn hơi ngạc nhiên, Đại ca nhà mình thông suốt từ lúc nào vậy? Nhưng thái độ này đáng được khen ngợi.
“Còn chuyện cuối cùng,” Tiểu Noãn liếc nhìn Tiểu Bảo, nói: “Tiểu Bảo tuổi cũng không nhỏ rồi, trước đây là do gia đình không có tiền nên mới dồn hết cho Nhị ca đi học, nay gia đình có tiền rồi, chi bằng gửi Tiểu Bảo đi học đi.”
Mọi người không ngờ yêu cầu cuối cùng của Tiểu Noãn lại là chuyện này, Trương thị cũng sững sờ một chút, rồi vội vàng nói: “Ôi, ôi, được, được!”
“Nhị tỷ, đệ nhất định sẽ học hành chăm chỉ, làm rạng danh tỷ!” Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết, Nhị ca vẫn luôn là thần tượng trong lòng hắn, bây giờ chính mình cũng có thể đi học, sao mà không vui được!
“Nhắc đến, Diễn Thắng đã lâu không trở về.” Trương thị có chút buồn bã.
Hoắc Diễn Thắng cứ khoảng mười ngày lại nhờ người từ Phủ thành gửi về một phong thư, gia đình đã tích được mấy phong rồi, mỗi lần đều là Tiểu Noãn cầm đọc một lượt, Trương thị lần nào nghe cũng đỏ hoe mắt.
“nương, người lại nghĩ lung tung rồi.” Tiểu Noãn vội vàng an ủi nương mình: “Nhị ca không phải đã nói rồi sao, ở Phủ thành có Điền Cảnh Điền đại nho ở đó, Nhị ca phải tốn bao công sức mới được nói chuyện với Điền đại nho để xin sự chỉ điểm, ngay cả lời của Vương gia cũng không dễ được đâu.”
Thực ra Tiểu Noãn muốn Nhị ca tiếp xúc nhiều hơn với Điền đại nho, bởi vì sau này muốn đi theo con đường hoạn lộ, chưa nói đến quan hệ cá nhân, chỉ riêng việc thi cử đã không phải người bình thường có thể làm được, tự mình khổ sở đọc sách c.h.ế.t, và được người đi trước chỉ bảo tự nhiên không thể so sánh.
“Nhị ca nếu có thể được Điền đại nho nhìn trúng và chỉ dạy, đó mới là phúc phần tổ tông nhà ta tích đức!” Tiểu Noãn nói: “Ngay cả con em quý tộc vương công muốn tìm Điền đại nho chỉ dạy còn bị từ chối kia mà, Nhị ca là nhờ bản lĩnh thật sự mới nhận được sự nhìn nhận đó!”
“Con nói đúng, là nương nhất thời nghĩ sai rồi.” Trương thị sau khi thông suốt liền bình tĩnh lại, dù sao tiền đồ của nhi t.ử vẫn quan trọng hơn.