Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 172



 

Tỷ Thí Võ Nghệ của Cố Tiêu Tiêu và Hoắc Mãn Hà.

 

“Ta nghĩ, không chỉ xây nhà xưởng chế biến tương du thôi đâu.” Tiểu Noãn liếc nhìn đại ca mình, cười nói: “Đại ca chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ lập thê rồi, ta thấy chi bằng nhà chúng ta cũng xây thêm vài gian phòng nữa để chuẩn bị đi.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Hoắc Mãn Giang nghe xong đỏ bừng mặt, Bích Yên khẽ hơi ngượng nghịu, lẳng lặng cúi đầu.

 

Lý thị nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng chuẩn bị hai gian phòng cho Tú nhi và đại muội luôn đi.”

 

Tiểu Noãn có chút ngại ngùng nhìn Cố Tiêu Tiêu nói: “Tỷ Tiêu Tiêu, nhà ta ngay cả một gian khách phòng t.ử tế cũng không có, có lẽ tối nay còn phải làm phiền tỷ ở chung với ta...”

 

Cố Tiêu Tiêu vội vã xua tay, nàng nào có bận tâm chuyện này!

 

“Không sao, muội quên khoảng thời gian trước ta ở đâu rồi ư?” Cố Tiêu Tiêu nháy mắt với Tiểu Noãn.

 

Ôi đúng rồi!

 

Tiểu Noãn vỗ đầu nhớ ra, vị tỷ tỷ này từng ở trong cái rương cơ mà! (ーー;)

 

Quả thật, ở chung với nàng tốt hơn là ở trong cái rương nhiều!

 

“Nhà ta cũng nên xây hai ba gian khách phòng cho ra dáng,” lời của Tiểu Noãn nhắc nhở Hoắc Hữu Quý, hắn nói: “Sau này khó tránh khỏi việc có các chưởng quầy từ xa chạy đến nhà ta đàm phán chuyện làm ăn, nhà chúng ta không có chỗ ở t.ử tế thì quả thật có chút không phải phép.”

 

Ừm, gia gia nghĩ thật chu đáo, mọi người đều gật đầu.

 

Thế là quyết định, sân viện nhà họ Hoắc sẽ mở rộng thêm một đoạn về phía bắc, xây thêm sáu gian phòng nữa.

 

Nhà họ Hoắc tính cả lộn xộn còn khoảng hơn một trăm lượng bạc. Mặc dù số tiền này đặt ở phủ thành thì không đáng kể, nhưng để xây nhà ở thôn quê thì thừa sức.

 

Nhà họ Hoắc dự định sáng mai sẽ đi liên hệ Hồ Lão Tam và những người khác để bàn bạc chuyện xây nhà.

 

Ăn cơm xong, Tiểu Noãn chợt nhớ ra đã quên giới thiệu tam ca nhà mình cho Cố Tiêu Tiêu, thế là kéo Hoắc Mãn Hà đến trước mặt Cố Tiêu Tiêu, giới thiệu: “Tỷ Tiêu Tiêu, đây là tam ca nhà ta, người biết võ công đó.”

 

Rồi lại nói với Hoắc Mãn Hà: “Tam ca à, vị tỷ tỷ Tiêu Tiêu này thân thủ cũng không tồi đâu! Cũng giống như huynh, đều là người luyện võ.”

 

Hoắc Mãn Hà nghe Tiểu Noãn giới thiệu hắn biết võ công, Cố Tiêu Tiêu cũng biết võ công, liền trịnh trọng chắp tay hành lễ với Cố Tiêu Tiêu, gật đầu mà không nói lời nào.

 

Cố Tiêu Tiêu lại trở nên kích động!

 

Lần đầu tiên có người khác giới gặp mình lại dùng lễ ôm quyền thay vì lễ chắp tay!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vui quá!

 

Cảm thấy bản thân là một người luyện võ cuối cùng cũng nhận được sự tôn trọng! (((o(゚▽゚)o)))

 

Thế là Cố Tiêu Tiêu cũng ra dáng chắp tay ôm quyền, nói: "Tại hạ là Cố Tiêu Tiêu của Phúc Uy Tiêu Cục, xin ra mắt vị hiệp sĩ này."

 

Tiểu Noãn: “...???” (ーー;)

 

Tỷ Tiêu Tiêu, tỷ nhập vai sâu quá rồi đó...

 

"Hiệp sĩ" Hoắc Mãn Hà gật đầu, cũng nói: "Tại hạ là Hoắc Mãn Hà ở thôn Uông Gia."

 

Cứu mạng...!

 

Cảnh tượng này quả thật không nỡ nhìn chút nào! Hai vị, các ngươi đang diễn tuồng sao! Tiểu Noãn điên cuồng gào thét trong lòng, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào cả một căn nhà ba phòng khách một phòng ngủ ngay dưới đất.

 

“Cái đó, tỷ Tiêu Tiêu, Tam ca, hai người cứ trò chuyện đi, ta còn có chút việc phải làm! Ta đi trước đây!”

 

Tiểu Noãn định chuồn.

 

Nào ngờ nàng vừa đi chưa đầy năm phút, khi bưng một đĩa hồng quay lại tìm hai người thì phát hiện hai người này đã...

 

Ra tay rồi ư?!

 

Tiểu Noãn ngậm một quả hồng trong miệng, há hốc mồm nhìn hai người đang giao đấu trước mắt, cái này cái này cái này, đây là tình huống gì?

 

Tiểu Noãn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên cạnh thổi qua một trận gió, một bóng người đã lao thẳng tới.

 

“Hoắc Mãn Hà!! Cái tiểu t.ử nhà ngươi đang làm cái gì thế hả!!!”

 

(⊙o⊙)... Là Nhị thẩm...

 

Tam ca tiêu đời rồi!

 

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tiểu Noãn, giây tiếp theo tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều nghe thấy tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Hoắc Mãn Hà: “Nương, nương, con không hề bắt nạt cô nương nhà người ta! Chúng con chỉ đang tỷ thí võ nghệ thôi!”

 

“A a a, đau đau đau! Đừng véo tai con mà!!”