Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 184



 

Tuy nhiên, về việc cụ thể xây dựng xưởng xì dầu, Hoắc Sơn có một tối đã tìm riêng Tiểu Noãn để bàn bạc.

 

“Tiểu Noãn à,” Hoắc Sơn đã suy đi tính lại về chuyện này rất lâu, cuối cùng vẫn mở lời với Tiểu Noãn: “Việc xây xưởng xì dầu của chúng ta, ta có một ý kiến, con nghe xem có khả thi không.”

 

“cha, người nói đi.” Tiểu Noãn rót cho Hoắc Sơn một chén nước, ngồi bên cạnh nghe Hoắc Sơn nói tiếp.

 

Hoắc Sơn uống một ngụm nước rồi nói: “Người trong thôn chúng ta ai nấy đều không có mấy tiền. Trước kia mọi người đều nghèo, cũng chẳng có gì đáng nói.”

 

“Nhưng bây giờ nhà chúng ta có chút tiền rồi. Tiền bạc lay động lòng người lắm!”

 

Hoắc Sơn nói có chút lo lắng: “Nhân lực nhà chúng ta cũng không đủ. Ta luôn lo lắng sẽ có người ghen tị với việc kinh doanh của nhà ta, cố ý đến phá đám.”

 

Tiểu Noãn trong lòng thắt lại, vội vàng hỏi: “cha, người có nghe nói gì trong thôn sao?”

 

“Thì cũng chưa hẳn,” Hoắc Sơn lắc đầu để Tiểu Noãn yên tâm: “Chỉ là vài người đỏ mắt nói vài câu mát mẻ thôi, còn muốn nhà chúng ta cho họ chút xì dầu miễn phí mà dùng.”

 

Tiểu Noãn trầm ngâm: “Ý cha là…?”

 

Hoắc Sơn xoa xoa tay nói: “Ta nghĩ xem chúng ta có thể nghĩ ra cách nào đó để người trong thôn mình tham gia vào xưởng xì dầu của chúng ta càng nhiều càng tốt, để mọi người vừa có trách nhiệm với việc này, lại vừa kiếm được chút tiền để khấm khá hơn.”

 

“Giống như Hồ Gia Trang vậy, nếu mọi người đều có thể giàu lên thì tốt biết mấy. Thôn chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”

 

Tiểu Noãn có chút kinh ngạc, không ngờ cha mình lại suy nghĩ vấn đề chu toàn đến thế.

 

Quả thực, mọi người đều là người cùng thôn, ngày nào cũng thấy nhà mình kiếm tiền, khó tránh khỏi có những suy nghĩ và ý niệm khác.

 

Hiện tại dân làng trông còn chất phác, nhưng nếu khoảng cách giàu nghèo ngày càng lớn thì sao?

 

Tiểu Noãn dự định lấy xưởng xì dầu của thôn mình làm cơ sở đầu tiên, mở rộng ra các châu phủ phía bắc, vì vậy xưởng đương nhiên càng lớn càng tốt. Nhưng xưởng xây lớn rồi, việc quản lý cũng là một vấn đề. Chi bằng nhân cơ hội này giải quyết luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“cha, con quả thực có một cách.” Tiểu Noãn cười.

 

Ngày hôm sau, Lý Chính lại gióng trống khua chiêng tập hợp mọi người trong làng tại đầu thôn.

 

“Lý Chính thúc, có chuyện gì vậy?” Mọi người đều lấy làm lạ.

 

Lý Chính cũng có chút hồ đồ, Hoắc Sơn tên tiểu t.ử này sáng sớm đã tìm đến hắn, nói có việc muốn thông báo cho cả thôn, hắn còn chưa kịp hỏi rõ là chuyện gì.

 

“Thưa các vị hương thân,” Hoắc Sơn hắng giọng mở lời: “Việc nhà họ Hoắc chúng ta làm xì dầu, chắc mọi người đều biết rồi chứ?”

 

“Sao mà không biết được!”

 

“Xì dầu ủ xong thơm lừng cả, thèm c.h.ế.t người!”

 

“Ta còn mua xì dầu nhà ngươi về ăn rồi đấy, xào rau cho thêm vào đúng là ngon hơn hẳn!”

 

Dân làng nhao nhao nói.

 

Hoắc Sơn ra hiệu cho mọi người yên lặng, giọng nói hùng hồn: “Xì dầu nhà họ Hoắc chúng ta, các hộ gia đình lớn và tửu lâu lớn trong huyện, phủ thành ăn đều khen ngon. Các chưởng quỹ của tửu lâu ở vài châu phủ xung quanh cứ cách vài ba ngày lại sai người đến nhà chúng ta chở đi cả xe đầy chum xì dầu, chắc mọi người đều thấy rồi nhỉ.”

 

Dân làng gật đầu. Sao mà không thấy cho được!

 

Mỗi tháng đều có xe ngựa vào thôn, vừa vào thôn là nhất định chạy thẳng đến nhà họ Hoắc, lúc đi lại chở đi cả xe chum xì dầu. Điều này khiến mọi người sao có thể không hâm mộ chứ!

 

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ta biết mọi người đều thấy nhà họ Hoắc chúng ta kiếm được tiền. Nhà chúng ta quả thực đã kiếm được một chút tiền,” Hoắc Sơn lại nói tiếp: “Nhưng lão gia t.ử nhà họ Hoắc ta từ thuở ban đầu chạy nạn, đã được lão Lý Chính của thôn mình cứu giúp. Nhà họ Hoắc ta không bao giờ dám quên ân tình này.”

 

“Bởi vậy chúng ta đã suy đi tính lại, quyết định mang mọi người cùng nhau làm giàu!” Hoắc Sơn nhìn Tiểu Noãn, nàng gật đầu, cùng với đại ca và ba người khác, khiêng tới một cái giá gỗ. Trên đó kẹp mấy tờ Tuyên chỉ, hình như còn có dấu tay của người ấn. Thế là tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang.