Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 186



 

Những người tin tưởng nhà họ Hoắc lập tức đến nhà họ Hoắc báo danh, nhưng phần lớn thôn dân vẫn đang do dự quan sát.

 

Dù sao mọi người đều dựa vào nghề trồng trọt để kiếm tiền, số tiền tích góp được đều là m.á.u và mồ hôi, làm sao có thể tùy tiện lấy ra đầu tư vào Tác phường Tương du nhà họ Hoắc được!

 

Tiểu Noãn và Hoắc Sơn sớm đã lường trước tình huống này, nên cũng không sốt ruột.

 

Bản thân nhà họ Hoắc cũng có khả năng bù đắp tất cả chi phí ban đầu, việc nguyện ý lấy ra một phần để thôn dân đầu tư chẳng qua là muốn mang mọi người cùng kiếm tiền thôi.

 

Năm đầu tiên, khi mọi người chưa thực sự cầm được tiền về tay, đương nhiên sẽ do dự.

 

Tuy nhiên, đợi đến cuối năm, khi những người đầu tiên góp vốn nhận được bạc chia lợi nhuận, e rằng năm sau mọi người sẽ tranh nhau nhập cổ.

 

Công việc Tác phường Tương du diễn ra vô cùng sôi nổi. Mặc dù nhiều người không muốn bỏ tiền góp vốn, nhưng ai nấy đều muốn đến làm công trong tác phường.

 

Bởi vì nhà họ Hoắc đã nói, làm công sẽ được thanh toán tiền lương theo chu kỳ mười ngày!

 

Tiền cầm được trong tay mới là tiền thực tế, điều này càng khiến những người dân thường động lòng hơn việc chia lợi nhuận cổ phần.

 

Bởi vậy, những người muốn đến Tác phường Tương du làm công đã bắt đầu xếp thành hàng dài ở nhà Lý Chính.

 

Nhà họ Hoắc đã nói chuyện trước với Lý Chính, và nói năng vô cùng khéo léo.

 

“Lý Chính thúc,” Hoắc Sơn mở lời: “Người hiểu rõ nhất mọi việc của từng nhà trong thôn chúng ta chính là người. Chúng ta đều biết rằng ai cũng muốn đến tác phường làm công.”

 

“Làm một, hai ngày thì không sao, nhưng lần này chúng ta dự định ủ tương du theo đợt, đây là một công việc lâu dài, ai đến làm thì phải chăm chỉ làm việc.”

 

“Vì vậy, xin nhờ người giúp chúng ta kiểm soát. Như Tiểu Noãn nhà chúng ta nói, xin người làm cái gì mà Cố... cái gì ấy nhỉ?”

 

“Lý Chính gia gia,” Tiểu Noãn cười tiếp lời: “Nhà chúng ta muốn mời người làm Cố Vấn, giúp chúng ta kiểm tra người được chọn. Người làm Cố Vấn cũng không phải là làm không công, người là nhân viên quản lý của tác phường, chúng ta cũng sẽ trả tiền công cho người.”

 

Lý Chính xua tay nói: “Ta đã lớn tuổi rồi, còn cần tiền công làm gì? Tác phường của các con phát triển được, có thể đưa cả thôn chúng ta cùng giàu lên, như vậy ta đã mãn nguyện lắm rồi.”

 

“Sao có thể được, người cũng đã góp công sức cho tác phường, người đừng từ chối nữa.” Tiểu Noãn cười nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoắc Hữu Quý cũng đi theo đến nhà Lý Chính, hai ông già dứt khoát ngồi một bên làm giám khảo phỏng vấn.

 

“Lý Chính thúc, Hoắc lão thúc, mọi người đều biết ta,” một hán t.ử lưng hùm vai gấu vỗ ngực, cất giọng thô ráp: “Mọi người đều biết ta là Uông Đại Hoa. Ta có một đặc điểm: sức mạnh lớn!”

 

“Ta muốn đến tác phường chúng ta làm công. Sơn t.ử đã nói rồi, cần người khỏe mạnh để lật tương trong chum tương du, ta nghĩ ta làm được!”

 

Hoắc Hữu Quý gật đầu nói: “Đại Hoa quả thực có sức lực, ta thấy được đấy.”

 

Lý Chính cũng gật đầu theo: “Đứa trẻ Đại Hoa này tính tình chất phác. Trước kia ta nhớ có đứa trẻ trong thôn bị sốt cao, làm cha nương nó lo lắng không thôi, chính là Đại Hoa đã bế nó chạy suốt quãng đường đến y quán trong trấn.”

 

Uông Đại Hoa không ngờ Lý Chính vẫn còn nhớ chuyện này, hán t.ử cao lớn lại có chút ngại ngùng.

 

Y gãi đầu cười hềnh hệch: “Ai da, Lý Chính thúc còn nhớ chuyện này sao, haiz, toàn là chuyện nhỏ thôi, có gì đáng nói đâu!”

 

Lý Chính nghiêm túc nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, Đại Hoa, điều này cho thấy con là một đứa trẻ có lòng tốt.”

 

Uông Đại Hoa vì thế mà vui vẻ rời đi.

 

Người thứ hai đến ứng tuyển lại chính là Uông Ma Tử.

 

Hoắc Hữu Quý cau mày, không nói lời nào. Lý Chính cũng có chút không vui.

 

Cái tên Ma T.ử này sao lại không biết điều như vậy chứ?

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Uông Ma T.ử bước tới, mặt mày nhăn nhó cười cợt: “Lý Chính thúc, ta cũng muốn đi làm công.”

 

Lý Chính hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

 

Uông Ma T.ử đáp: “Nhà họ Hoắc chẳng phải nói là tuyển người phụ trách an ninh sao, ta muốn đăng ký làm an ninh.”

 

Lý Chính nhíu mày: “Làm an ninh cần phải có trách nhiệm và kiên nhẫn, còn cần có một sức khỏe tốt, biết chút quyền cước. Ngươi không hợp.”

 

Uông Ma T.ử có chút sốt ruột: “Vậy tại sao Uông Đại Hoa lại được phép đi làm công!”