Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 194



 

Đến buổi trưa, Triệu Thợ Mộc và Hoắc Hương vừa vặn trở về thăm nhà, còn mang theo vài thứ.

 

“Ta và Hương nhi vừa đi trấn giao hàng về, thấy có người bán cá ven đường, tiện thể mua hai con lớn về tính mời mọi người nếm thử.”

 

Hoắc Yên và Tiểu Noãn nhìn nhau, mỉm cười.

 

Nhớ lần trước Triệu Thợ Mộc còn chưa phải là dượng của bọn ta, vật phẩm y mang đến cũng là hai con cá lớn.

 

Triệu dượng quả nhiên là người yêu thích ăn cá!

 

Triệu Thợ Mộc nói tiếp: “Thêm nữa là Hương nhi còn muốn xem có thể tiếp tục bày sạp ở trấn hay không.” Y gãi đầu, có chút không đồng tình: “Ta đã nói với Hương nhi rồi, một mình ta kiếm tiền nuôi gia đình là đủ, không cần nàng phải vất vả như vậy, nhưng nàng chẳng chịu nghe ta.”

 

Hoắc Hương dịu dàng cười: “Thời tiết cũng ấm áp rồi, không còn lạnh nữa, ta ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên muốn đi trấn bày sạp lại thử xem sao.”

 

Tiểu Noãn tán đồng với Hoắc Hương: “Lời cô cô nói đúng đấy ạ.”

 

Hoắc Hương vội vàng nói: “Những thứ bày bán đều là do Tiểu Noãn nghĩ ra cả, sau này nếu kiếm được tiền thì cũng phải có phần của Tiểu Noãn nữa.”

 

Tiểu Noãn xua tay: “Cô cô mới là người bỏ công sức chính, tiền người cứ giữ lấy, sau này trong nhà còn cần dùng tiền nhiều lắm.”

 

Triệu Thợ Mộc xoa xoa tay nói: “Ta thực ra là nghĩ thế này, bày sạp ngoài trời mùa thu đông quá lạnh, mùa hè lại oi bức, không bằng mua một cửa tiệm nhỏ, như vậy Hương nhi muốn làm gì cũng tiện hơn.”

 

Gia đình họ Hoắc nghe thấy đều có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Triệu Thợ Mộc mấy năm nay đã tích cóp được không ít tiền ư!

 

Hoắc Hương lắc đầu: “Cần gì phải mua tiệm, chẳng phải chỉ là bán chút đồ ăn vặt thôi sao...”

 

“Ta thấy có thể đấy, cô cô,” Tiểu Noãn cũng cảm thấy lời Triệu Thợ Mộc nói có lý: “Tiệm giữ lại thì chính là bất động sản rồi, người dù không tự buôn bán nữa mà cho người khác thuê cũng được, còn có thể kiếm tiền thuê, đảm bảo chỉ có lời chứ không có lỗ.”

 

Triệu Thợ Mộc gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên hôm nay ta tới đây là muốn nhờ Tiểu Noãn giúp ta đi trấn chọn xem sao, bọn ta không hiểu rõ về chuyện này lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không vấn đề gì, cứ giao phó cho ta đi ạ.” Tiểu Noãn lập tức đồng ý.

 

Mọi người đang trò chuyện thì Hoắc Sơn và Hoắc Lỗi trở về, huynh đệ hai người mặt mày nặng trịch nói: “Bọn ta đi quanh làng một vòng cũng không tìm ra tối qua là kẻ nào gây rối.”

 

Triệu Thợ Mộc cùng những người khác trong gia đình họ Hoắc vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Hoắc Lỗi liền thuật lại sự việc một lần nữa.

 

“Đáng hận thật! Đừng để ta bắt được kẻ này, nếu không ta nhất định sẽ đ.á.n.h gãy chân hắn!” Hoắc Lỗi giận dữ nói.

 

Triệu Thợ Mộc nghe xong, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước kia ta làm học nghề có quen một huynh đệ, nhà hắn nuôi ch.ó để bán, ta sẽ đến nhà hắn xin hai con ch.ó về giữ nhà vậy.”

 

Đây quả là một cách hay, mọi người đều thấy hợp lý, ban đêm nghe tiếng ch.ó sủa, kẻ nào muốn gây rối cũng phải cân nhắc.

 

Triệu Thợ Mộc nói là làm, sau khi dùng bữa trưa xong liền ôm về hai chú ch.ó con đen bóng, hoạt bát, điều này khiến Tiểu Noãn và Hoắc Yên vô cùng yêu thích.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Triệu Thợ Mộc nói: “Đừng thấy chúng nó giờ còn nhỏ như vậy, nuôi thêm một tháng nữa là lớn ngay.”

 

Hai chú ch.ó con được dạy dỗ rất tốt, ngay ngày đầu tiên đến nhà họ Hoắc đã tự giác bắt đầu tuần tra có trách nhiệm trong sân nhà.

 

Khiến lũ gà vịt nhà họ Hoắc nuôi chạy tán loạn khắp nơi, Cao thị nhìn thấy mà đau cả đầu.

 

Thế là Tiểu Noãn và Hoắc Yên nhanh chóng tranh thủ thời gian làm cho hai chú ch.ó một cái ổ, chúng liền ở lại nhà họ Hoắc.

 

Hoắc Sơn thấy cả hai đều có màu đen nên đặt tên cho chúng là “Đại Hắc, Tiểu Hắc”.

 

Một tháng sau, vì đồ ăn nhà họ Hoắc không tồi, Đại Hắc, Tiểu Hắc lớn lên mập mạp khỏe mạnh, hiển nhiên đã trở thành hai tay giữ nhà thiện nghệ.

 

Trong suốt một tháng này, Tiểu Noãn đã giúp cô cô và dượng chọn được một cửa tiệm nhỏ, cô cô cũng thuận lợi ra trấn bán hàng, việc buôn bán khá tốt, dượng Triệu Thợ Mộc cũng bày bán một vài món đồ gỗ nhỏ do mình làm ra tại tiệm, bán cũng không tệ.

 

Kẻ từng đến nhà họ Hoắc gây rối vào ban đêm trước đây cũng không còn lộ diện nữa, gia đình họ Hoắc dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, dù sao chỉ có kẻ trộm ngàn năm, chứ không có kẻ phòng trộm ngàn năm, người nhà họ Hoắc nên làm gì thì làm nấy, thế nhưng Dương Tam Thúc vẫn kiên quyết giữ cảnh giác, y luôn cảm thấy kẻ đó sẽ quay lại.