Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 65



 

Sau khi thương lượng xong xuôi với Hoắc gia, Sầm Đại Nhân và Tưởng Hãn Dung liền rời đi. Trước khi đi, Tưởng Hãn Dung còn nhắc nhở Tiểu Noãn: “Ngươi không phải muốn trồng bông sao? Nhớ đến đó học hỏi xem phải trồng như thế nào.”

 

Tiểu Noãn chỉ muốn lườm nguýt y: Đến lúc này rồi, nàng nào còn tâm trạng để học trồng bông!

 

Đêm nay đối với Hoắc gia mà nói là một đêm mất ngủ. Trương Thị nặng trĩu lòng thu dọn đồ đạc cho nhi tử, phải mất rất lâu mới gói ghém xong một bọc đồ lớn cho Hoắc Diễn Thắng, bên trong chứa y phục, giày vớ y thường ngày mặc, ngoài ra còn có chút thức ăn.

 

“Nghe nói đi Phủ thành phải ngồi xe ngựa ba bốn canh giờ liền,” Trương Thị vừa lải nhải vừa sắp xếp đồ đạc, “Mang theo chút đồ ăn thức uống, ta thấy con thích ăn dưa chua muối ở nhà, lát nữa nương sẽ xào một vò nhỏ, con mang theo ăn với bánh nướng, màn thầu, mấy thứ đó no bụng lắm.”

 

Nếu là bình thường, Hoắc Diễn Thắng đã ngăn cản Trương Thị từ lâu, nhưng lần này y lại không nói một lời, mặc cho Trương Thị gói hết đống này đến đống khác.

 

Trương Thị đang thu dọn thì đột nhiên dừng tay, có chút ngập ngừng, cẩn thận nhìn Hoắc Diễn Thắng một cái, nhẹ giọng hỏi: “Hay là không mang nữa?”

 

Hoắc Diễn Thắng gượng cười: “Không sao đâu nương, mọi việc đều nghe theo nương.”

 

Trương Thị cười gượng gạo, có chút bối rối: “Là ta nghĩ sai rồi. Vốn nghĩ con đến nơi khác xa lạ, mang theo nhiều đồ một chút trong lòng cũng an tâm. Nhưng con lại sắp đi đến Chu gia, Chu gia là danh gia vọng tộc, chắc chắn là muốn gì có nấy, nương mang những thứ này cho con đi, e rằng người ta nhìn vào sẽ chê cười.”

 

Mũi Hoắc Diễn Thắng cay cay, nước mắt suýt nữa trào ra, y vội vàng quay người lau khóe mắt.

 

Khi quay lại, y đã nở nụ cười rạng rỡ: “Nương xem người nói gì kìa. Con chỉ thích mặc y phục nương làm cho, ăn đồ ăn nương nấu, mặc kệ Chu gia có gì, cũng không có thứ gì thoải mái bằng đồ vật ở nhà.”

 

Những lời Hoắc Diễn Thắng nói khiến Trương Thị vui vẻ hẳn lên. Thế là Trương Thị lại hăm hở đi gói ghém đồ đạc cho nhi t.ử và nữ nhi. Tiểu Noãn đi theo sau Hoắc Diễn Thắng giơ ngón cái lên: Nhị ca thật giỏi, Nhị ca ra tay, bằng một người làm bằng hai!

 

Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Hoắc đưa Hoắc Diễn Thắng và Tiểu Noãn đến đầu thôn. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Noãn nhìn thấy bốn con tuấn mã cao lớn, đen bóng mượt mà đang kéo một cỗ xe ngựa sáu bánh chạy tới. Đây chính là xe ngựa của Sầm Đại Nhân và Tưởng Hãn Dung, xung quanh còn có một đội thị vệ cưỡi ngựa mang theo vũ khí.

 

Những người nhà họ Hoắc khác chìm trong không khí buồn bã ly biệt, chỉ có Tiểu Noãn nhìn chằm chằm vào mấy con ngựa quý mà chảy nước miếng. Chừng nào mình mới đủ tiền mua được loại ngựa này đây...

 

Tưởng Hãn Dung kéo rèm xe ra thì thấy Tiểu Noãn ngây ngẩn nhìn chằm chằm mấy con ngựa của y, thấy buồn cười liền hỏi Tiểu Noãn: “Nha đầu, sao vậy? Thích ngựa à?”

 

Tiểu Noãn gật đầu, mắt không nỡ rời khỏi thân ngựa: “Đương nhiên rồi! Sau này ta cũng phải kiếm tiền mua loại ngựa tốt này!”

 

Tưởng Hãn Dung nghĩ đến điều gì đó, khẽ co ngón tay, gõ nhẹ vài cái lên bàn. Cách đây không lâu, y gặp Tiểu Noãn ở Ngụy phủ và bị kinh ngạc bởi thuật in chữ rời (hoạt tự in ấn thuật) mà nàng nói. Sau khi trở về, y đã suy nghĩ một phen rồi viết một bản tấu chương, gấp rút đưa đến trước Ngự tiền của Hoàng đế.

 

Nếu phương pháp in chữ rời này tốt, nói không chừng Hoàng đế sẽ ban thưởng gì đó cho Tiểu Noãn, dù sao đây cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân. Mình có nên tặng Tiểu Noãn chút gì không nhỉ?

 

Ví dụ như, tặng một con ngựa? Tưởng Hãn Dung xuất thần nghĩ một lúc, rồi hoàn hồn lại nói với Tiểu Noãn và Hoắc Diễn Thắng: “Mau lên xe đi, chúng ta còn phải đi đường.”

 

Hoắc Diễn Thắng đứng phía sau đỡ Tiểu Noãn một tay, Tiểu Noãn tay chân bò lên xe ngựa. Sau khi vào trong, nàng thấy xe rộng rãi, trang hoàng vô cùng hoa lệ.

 

Trong xe ngựa đặt một cái bàn nhỏ, bên dưới bàn nhỏ còn có tủ gỗ đàn hương, có vài ngăn kéo lớn, trên ngăn kéo gắn tay nắm bằng đồng thau vàng óng.

 

Bốn phía đều là ghế nệm êm ái, ghế nệm hình chữ nhật thậm chí có thể nằm nghỉ. Tất cả các loại gỗ đều tỏa ra mùi hương thoang thoảng, trông vô cùng quý giá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sầm Đại Nhân thấy Tiểu Noãn đang nhìn ngó khắp nơi, liền giải thích: “Đây là xe ngựa của Vương gia.”

 

Quả nhiên, Tiểu Noãn đã hiểu rõ trong lòng. Nàng thấy chiếc xe này không giống xe ngựa của Sầm Đại Nhân, mà giống của Tưởng Hãn Dung hơn. Người này quả là biết cách phô trương.

 

Sau khi Tiểu Noãn và Hoắc Diễn Thắng ngồi vững, xe ngựa bắt đầu chậm rãi lăn bánh. Quan đạo khá bằng phẳng, đi lại cũng thuận lợi, chẳng mấy chốc tốc độ xe ngựa đã tăng lên.

 

Sầm Đại Nhân, Tưởng Hãn Dung và Hoắc Diễn Thắng đang trò chuyện. Sầm Đại Nhân khảo hạch Hoắc Diễn Thắng một phen, phát hiện y tuy khai tâm muộn, nhưng căn cơ rất vững vàng. Lại nghe Hoắc Diễn Thắng đã qua Thi Huyện và Thi Hương, dự định cuối năm tham gia Thi Hội thì không ngừng mỉm cười gật đầu.

 

Sầm Đại Nhân nói: “Không tệ, không tệ, xem ra công phu học hành của ngươi không hề sa sút, rất tốt. Ta thấy Thi Hội của ngươi chắc chắn không thành vấn đề, nhưng cũng đừng quá sơ suất.” Hoắc Diễn Thắng liên tục gật đầu, bày tỏ y đã biết.

 

Tưởng Hãn Dung suy nghĩ một chút, nói với Sầm Đại Nhân: “Ta nhớ Phủ thành có một vị Đại Nho họ Điền phải không?”

 

Sầm Đại Nhân đáp: “Chính xác. Lão phu và y là bạn thân nhiều năm rồi. Y đã xin cáo lão về quê. Y từng ở Hàn Lâm Viện, lúc đầu Thánh thượng hết lời giữ y lại nhưng y vẫn về nhà, nói là muốn an hưởng tuổi già, nhưng ta biết, y vẫn luôn nhận học trò, chỉ là số lượng ít nên không nổi tiếng lắm. Hiếm khi ngươi biết chuyện này.”

 

Hoắc Diễn Thắng sáng mắt lên: “Có phải Điền Cảnh Đại Nho?”

 

“Chính xác.” Sầm Đại Nhân đáp.

 

Hoắc Diễn Thắng có chút kích động: “Vãn bối đã sớm nghe danh Điền Đại Nho, tiếc là luôn ở nơi nhỏ bé nên vô duyên gặp mặt y...”

 

Tưởng Hãn Dung gật đầu: “Lần này đi có thể đến bái kiến Điền Đại Nho, nếu y bằng lòng nhận ngươi làm học trò thì càng tốt hơn. Danh sư xuất cao đồ, nếu trở thành đệ t.ử của y thì con đường khoa cử sau này chắc chắn sẽ hanh thông hơn.”

 

Mọi người cứ thế trò chuyện rôm rả. Ban đầu Tiểu Noãn còn hứng thú vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó thấy bên ngoài thật sự không có gì đẹp, ngoài cây cối và cỏ dại thì không có gì khác, nàng cũng mất hứng.

 

Tưởng Hãn Dung thấy Tiểu Noãn có vẻ chán chường, liền mở một ngăn kéo nói: “Bên trong có cờ Vây và Cửu Liên Hoàn, ngươi muốn chơi không?”

 

Tiểu Noãn nhìn theo tay y, trong ngăn kéo quả nhiên là một bộ cờ Vây và một cái Cửu Liên Hoàn bằng đồng thau. Tiểu Noãn thấy có chút khó hiểu: “Ngươi bình thường tự ngồi xe còn chơi Cửu Liên Hoàn sao?”

 

Tưởng Hãn Dung vội vàng xua tay, giải thích: “Không phải, cờ Vây là của ta, còn Cửu Liên Hoàn là ta mua ở trấn hôm qua.” Nói rồi y có chút ngượng ngùng: “Ta nghĩ lỡ ngươi trên xe thấy buồn chán, có thể chơi cái này, nên đã mua ở trấn.”

 

Tiểu Noãn không biết đ.á.n.h cờ Vây, nàng suy nghĩ một chút rồi nói với Tưởng Hãn Dung: “Ta không biết đ.á.n.h cờ Vây, nhưng ta biết một loại cờ khác, gọi là Cờ Ngũ Tử.”

 

“Cờ Ngũ Tử?” Tưởng Hãn Dung có chút tò mò: “Cái này chơi thế nào?”

 

“Rất đơn giản,” Tiểu Noãn lấy bàn cờ ra bày, cầm quân đen và quân trắng giới thiệu với Tưởng Hãn Dung: “Cứ như vậy, chỉ cần năm quân cờ cùng màu được nối liền thành một hàng là thắng.”

 

“Trông có vẻ không khó,” Tưởng Hãn Dung có chút nóng lòng muốn thử: “Chúng ta thử một trận xem.”

 

“Được thôi.” Thế là Tiểu Noãn cầm quân đen, Tưởng Hãn Dung cầm quân trắng, hai người liên tục chơi mấy ván.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Ban đầu Tưởng Hãn Dung chưa nắm được nươngo, bị Tiểu Noãn thắng liền mấy ván. Tiểu Noãn có chút đắc ý, nhưng đợi đến khi Tưởng Hãn Dung nắm rõ mọi quy tắc của Tiểu Noãn rồi, nàng không thể thắng được y nữa.