Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 71



 

Sự kinh hỉ trong vườn

 

“Thật là đáng tiếc.” Sầm Tiếu San thầm cảm thấy hối tiếc, bản thân nàng là người yêu sách, có sách hay như vậy mà không được xem, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.

 

Tiểu Noãn thấy hơi áy náy, căn bản là không có cuốn sách nào cả, nàng chỉ bịa ra mà thôi...

 

Thế là Tiểu Noãn vội vàng chuyển đề tài: "Sầm tỷ tỷ, còn món đồ chơi thú vị nào được cữu cữu mang về từ Tây Vực hay hải ngoại không? Mau cho ta mở mang tầm mắt đi!"

 

"Được thôi." Sầm Tiếu San mỉm cười, tiếp tục dẫn Tiểu Noãn đi về phía trước.

 

Nhìn từ xa phía trước là một đống cây thấp lùn, điểm xuyết rải rác vài quả đỏ mọng. Khi đến gần, Sầm Tiếu San giới thiệu: "Đây là Phiên tiêu được cữu cữu ta mang về từ hải ngoại sau chuyến đi biển, ngươi xem quả bây giờ vẫn còn xanh, đợi một thời gian nữa sẽ chuyển sang màu đỏ rực, trông rất đẹp mắt."

 

... Tiểu Noãn nhìn thấy thì sững sờ, đây, đây, đây chẳng phải là ớt mà nàng hằng ngày đêm mong nhớ kể từ ngày xuyên không đến Đại Ân triều sao!

 

Thế mà lại tìm thấy ở trong phủ Sầm đại nhân!

 

Tiểu Noãn hoàn toàn không kìm nén được sự hưng phấn, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Sầm Tiếu San, khẩn thiết nói: "Sầm tỷ tỷ! Ngươi có biết thứ này là gì không?"

 

Sầm Tiếu San có chút khó hiểu: "Ta vừa nói rồi mà, Phiên tiêu."

 

"Phiên tiêu này, Phiên tiêu này có thể ăn được! Sầm tỷ tỷ, ngươi có biết không?" Tiểu Noãn vui mừng đến mức nói năng lộn xộn.

 

Sầm Tiếu San sờ trán Tiểu Noãn, nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao vậy, sao thấy Phiên tiêu lại kích động đến thế? Cữu cữu không nói thứ này ăn được, vườn nhà ta đều do Từ gia gia chăm sóc, ông ấy là cha của quản gia Từ thúc, Từ gia gia có tài nghệ làm vườn rất giỏi!"

 

"Lúc đó Từ gia gia cũng tò mò Phiên tiêu có ăn được không, bèn hái một quả ăn thử, kết quả vừa đắng lại vừa cay, môi đều sưng vù, khó chịu đến mức Từ gia gia không ăn nổi cơm cả ngày, cứ kêu bụng nóng như lửa đốt."

 

"Khi đó cha và nương thân ta sợ muốn c.h.ế.t, Từ gia gia là lão nhân gia đi theo Sầm gia chúng ta đã lâu, cha ta sợ có điều gì bất trắc, còn mời đại phu đến phủ khám bệnh cho Từ gia gia, nhưng đại phu cũng chẳng có cách nào hay."

 

"May mắn thay sau một ngày Từ gia gia không còn gì nữa, thế là cha và nương thân ta dặn dò ta, tuyệt đối đừng tùy tiện nếm thử những thứ này, e là có độc."

 

“À… cái này…” Tiểu Noãn dở khóc dở cười, không ngờ sự tình lại diễn ra như thế này!

 

"Sầm tỷ tỷ, ta nói cho ngươi biết, Phiên tiêu này còn gọi là ớt, bản thân nó vốn rất cay! Nhưng nó thực sự có thể ăn được, có thể dùng để chế biến món ăn!" Tiểu Noãn chớp chớp đôi mắt to tròn để giải thích cho Sầm Tiếu San.

 

"Từ gia gia ăn một hơi cả quả Phiên tiêu, trước đó ông ấy lại chưa từng ăn thứ gì cay như vậy, đương nhiên sẽ khó chịu rồi, ăn quá cay thì bụng sẽ nóng rát."

 

Sầm Tiếu San không tin lời Tiểu Noãn, nàng khi ấy đã tận mắt chứng kiến Từ gia gia ăn Phiên tiêu xong suýt nằm lăn ra đất, nàng còn sợ đến phát khóc, cứ nghĩ Từ bá sẽ bị trúng độc mà c.h.ế.t.

 

Từ gia gia là người đã chăm sóc nàng từ bé đến lớn, chẳng khác gì trưởng bối trong nhà.

 

cha và nương thân nàng cũng sợ hãi, e rằng lão nhân gia có điều bất trắc, mãi đến khi ông ấy không sao mọi người mới yên tâm, dẫn đến việc trên dưới Sầm gia đều tin chắc: Phiên tiêu là để ngắm, tuyệt đối không được tùy tiện ăn bừa, sẽ gây c.h.ế.t người!

 

"Không thể nào..." Sầm Tiếu San do dự nói, rồi nhìn thấy vẻ mặt hăm hở muốn thử của Tiểu Noãn, lòng nàng run lên bần bật, vội vàng nói: "Tiểu Noãn, chúng ta đừng ăn thứ này nha, có biết bao món ngon đang chờ chúng ta thưởng thức kia mà!"

 

"Trưa nay ta đã dặn Đại phòng bếp làm cá hấp, cùng các loại điểm tâm nhỏ, đủ để chúng ta ăn rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Chúng ta ăn Phiên tiêu vừa cay vừa đắng này làm gì chứ, nhỡ đâu trúng độc, có chuyện gì không may, ca ca ngươi và Vương gia quay về chẳng phải sẽ mắng c.h.ế.t ta sao." Sầm Tiếu San cũng rầu rĩ nói.

 

"Không không không! Sầm tỷ tỷ, ngươi tin ta đi mà, thật sự sẽ không sao đâu! Hãy để ta trổ tài cho ngươi xem!"

 

Tiểu Noãn khó khăn lắm mới tìm thấy ớt, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc được, nàng còn muốn xin Sầm Tiếu San một ít hạt giống nữa!

 

Tiểu Noãn bắt đầu ôm cánh tay Sầm Tiếu San làm nũng: "Sầm tỷ tỷ, ngươi tốt nhất! Ngươi chính là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất, tài hoa nhất, lương thiện nhất toàn bộ Đại Ân triều! Mau đồng ý ta đi!"

 

Sầm Tiếu San bị Tiểu Noãn lắc đến mức chóng cả mặt: "Dừng! Dừng lại!"

 

"Được được được, ta thật là nói không lại ngươi, cái miệng này của ngươi, ta thấy như là bôi hai cân mật ong vào ấy." Sầm Tiếu San bực bội nói.

 

"Hê hê hê, ta biết ngay Sầm tỷ tỷ là tốt nhất mà!" Tiểu Noãn bắt đầu reo hò.

 

Sầm Tiếu San do dự nói: "Nhưng Đại phòng bếp không có ai biết dùng Phiên tiêu làm món ăn cả, nếu làm thì chỉ có thể làm phiền muội rồi..."

 

"Không sao, không sao." Tiểu Noãn vỗ ngực, đầy tự tin nói: "Chuyện này cứ giao cho ta đi, ta nhất định sẽ làm ra một bàn thức ăn ngon cho ngươi thưởng thức."

 

Sầm Tiếu San vẫn còn do dự: "Như vậy không hay cho lắm, dù gì ngươi cũng là khách..."

 

"Ôi, Sầm tỷ tỷ còn so đo với ta làm gì chứ! Sầm tỷ tỷ sao cũng bắt đầu trở nên cố chấp vậy." Tiểu Noãn thúc giục: "Chúng ta đi ngay bây giờ đi! À phải rồi, ngoài Phiên tiêu tươi, có loại Phiên tiêu đỏ rực được phơi khô không?"

 

"Có." Sầm Tiếu San gật đầu nói: "Từ gia gia đã xâu chúng lại và treo lên, nói rằng làm khô như vậy dễ bảo quản, sang năm trực tiếp lấy hạt giống mà gieo xuống là được."

 

Tiểu Noãn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy loại Phiên tiêu khô này có nhiều không?"

 

Sầm Tiếu San nói: "Nhiều lắm, Phiên tiêu ra quả kinh khủng lắm, kho nhà ta trữ một đống lớn, Từ gia gia ngày nào cũng đau đầu không biết phải làm sao, vứt đi thì quá uổng, dù gì cũng là cữu cữu mang về cho nương thân ta từ hải ngoại, không vứt thì trong nhà chất đống ngày càng nhiều, chiếm hết cả một góc lớn."

 

Tiểu Noãn vui mừng khôn xiết: "Đi đi đi, chúng ta bây giờ đi làm cơm thôi!"

 

Sầm Tiếu San liếc xéo một cái rồi nói: "Gấp gáp gì chứ, Phiên tiêu đâu có mọc chân mà tự chạy mất, giờ mới mấy giờ, chúng ta còn chưa đi hết vườn mà!"

 

Hạt Dẻ Nhỏ

"Hì hì hì, nói cũng phải." Tiểu Noãn ngại ngùng gãi đầu, trời ạ, chẳng qua là ta nhìn thấy ớt nên quá kích động thôi mà!

 

Kiếp trước nàng là người không cay không vui, trời mới biết đến đây nàng đã nhịn được bao lâu, nàng thèm ớt muốn c.h.ế.t đi được.

 

Ô ô ô, Lẩu, xuyên xuyến, Thủy chử ngư, Hoắc Tiểu Noãn ta sắp được ăn các ngươi rồi!

 

Sầm Tiếu San tiếp tục dẫn Tiểu Noãn đang cười ngây ngô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Ngoài Phiên tiêu, cữu cữu còn mang về một loại Phiên thị tử, khi chín cũng đỏ rực, màu sắc rất đẹp mắt, trông như những chiếc đèn lồng nhỏ vậy."

 

Rồi giọng Sầm Tiếu San trở nên thận trọng, nói với Tiểu Noãn: "Tuy nhiên, cữu cữu có nói rõ với ta, loại Phiên thị t.ử này dường như có độc, ông ấy cũng nghe người khác nói như vậy, nên Từ gia gia lão nhân gia này không dám thử."

 

"Phiên thị tử?" Tiểu Noãn dụi mắt, thứ Sầm Tiếu San đang nói, chẳng lẽ là cà chua sao!