Phúc Tinh Nhà Nông: Ba Vị Ca Ca Cưng Chiều Không Ngớt

Chương 86



 

Tâm Tư Nhỏ Của Triệu Thợ Mộc.

 

Hoắc Diễn Thắng và Tiểu Noãn bị Chu phu nhân đuổi đi, hai người đứng trước cửa Chu gia, trừng mắt nhìn nhau, mặt đối mặt.

 

Hoắc Diễn Thắng cười khổ: “Ta cứ nghĩ lần này đến Chu phủ không thuận lợi thì sẽ bị Viên phu nhân đuổi đi, không ngờ ngược lại chúng ta lại bị Chu phu nhân đuổi ra.”

 

Tiểu Noãn khẽ thở dài, nói: “Chu phu nhân cũng không còn cách nào khác, chúng ta mới đến được bao lâu mà Chu Linh Ngọc đã đến gây sự rồi, nếu ở lại nữa e rằng tất cả mọi người trong Chu phủ đều sẽ đến một lượt mất.”

 

“Nếu có thể nghĩ cách đưa Chu phu nhân ra ngoài sống thì tốt biết mấy.” Tiểu Noãn nhìn Hoắc Diễn Thắng, do dự nói: “Ta cảm thấy Chu phu nhân sống ở đó cũng không vui vẻ gì, cả ngày tâm sự chất chứa trong lòng, chi bằng ra ngoài sống tự tại hơn.”

 

“Ừm.” Hoắc Diễn Thắng gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, để ta nghĩ cách xem sao.”

 

Hai huynh muội vừa trò chuyện vừa đi về.

 

“Nhị ca,” Tiểu Noãn nói: “Chúng ta đã ra ngoài mấy ngày rồi, chắc chắn ở nhà đang lo lắng lắm, đặc biệt là cha và nương, sợ huynh sau này không bao giờ trở về nữa.”

 

“Hơn nữa nhà chúng ta còn đang làm dưa chua, ủ xì dầu nữa, ta có chút không yên tâm.”

 

“Chi bằng huynh cứ ở lại Phủ thành thêm vài ngày bầu bạn với Chu phu nhân, ta sẽ về nhà sau hai ngày nữa.” Tiểu Noãn nói.

 

“Cũng tốt,” Hoắc Diễn Thắng cũng tán thành lời Tiểu Noãn, “Về nhà để cha nương yên lòng, bảo họ đừng lo lắng chuyện không đâu, đặc biệt là nương chúng ta, mấy ngày nay chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên.”

 

Hoắc Diễn Thắng quả nhiên đoán không sai, Trương thị ở thôn Uông Gia xa xôi quả thực cả ngày đều ăn không ngon ngủ không yên sau khi nhi t.ử và nữ nhi rời đi.

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Lúc này tại thôn Uông Gia, Triệu thợ mộc nhìn hai chiếc rương đựng y phục cùng một chiếc bàn trang điểm mà hắn vừa đóng xong, do dự hồi lâu rồi vẫn đi về phía nhà họ Hoắc.

 

Vừa tới trước cổng nhà họ Hoắc, Triệu thợ mộc xoa xoa tay, có chút căng thẳng, còn chưa kịp gọi cửa thì cánh cổng nhà họ Hoắc "kẽo kẹt" mở ra, người mở cửa là Lý Thị. Nàng không ngờ ngoài cửa lại có người đứng lặng lẽ, nhất thời giật mình, vội vàng đưa tay che ngực.

 

"Triệu huynh đệ, ngươi đứng trước cổng nhà ta làm chi vậy? Ối chà chà, dọa ta giật cả mình." Lý Thị vừa vỗ n.g.ự.c vừa làu bàu với Triệu Thành.

 

Triệu thợ mộc vừa rồi còn đang tự xây dựng tâm lý trước cổng nhà họ Hoắc, cũng bị Lý Thị đột ngột mở cửa làm giật mình một chút, nhưng hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

 

Hắn có chút căng thẳng, không tự nhiên đưa tay kéo vạt áo xuống, nói: "Hoắc nhị tẩu à, ta, ta đến tìm Hoắc Hương, ồ, không, không phải."

 

Triệu thợ mộc liên tục xua tay, nói: "Ta đến tìm Hoắc thúc."

 

Lý Thị nghi hoặc nhìn hắn một cái, mở rộng cửa, nghiêng người mời Triệu thợ mộc vào: "Ngươi căng thẳng làm chi vậy, mau vào đi, lão gia t.ử hôm nay ở nhà đó."

 

"Ấy, tốt, tốt." Triệu thợ mộc vừa đáp lời vừa bước vào cổng nhà họ Hoắc.

 

Vào đến sân, hắn thấy Hoắc Hương đang cùng Hoắc Yên và Hà Tú Nhi không biết đang bận rộn việc gì, hái rất nhiều rau củ rồi rửa rồi phơi. Hoắc Hương ngẩng đầu lên thấy Triệu thợ mộc đến, có chút kinh ngạc: "Triệu đại ca? Sao chàng lại đến?"

 

Triệu thợ mộc thấy Hoắc Hương thì càng thêm căng thẳng, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ta, ta đến thăm Hoắc thúc." Triệu thợ mộc vừa nói xong liền nghĩ đến việc mình tay không đến nhà, vội vàng chữa lời: "Cái kia, ta vốn dĩ phải mang đồ đến, đồ vẫn còn ở nhà ta."

 

Lời này vừa nói ra, Triệu thợ mộc lại hối hận, gãi gãi đầu, ta đang nói cái gì lung tung beng bẹt vậy, Hoắc Hương nhất định thấy ta rất kỳ lạ.

 

Hoắc Hương nghe Triệu thợ mộc nói năng lộn xộn, không những không giận mà còn mỉm cười với hắn, ôn tồn nói: "Triệu đại ca mau vào trong nhà đi, cha ta đang ở trong đó."

 

Vốn dĩ Triệu Thành là người bạn chơi thân nhất của nàng hồi nhỏ. Lúc nàng còn bé đã trổ mã xinh đẹp hơn hẳn những cô nương khác trong thôn, rất nhiều cô nương ghen tị và xa lánh nàng. Lúc đó Triệu Thành còn chưa bị kế mẫu đưa đi học nghề mộc, thấy nàng bị xa lánh không tìm được bạn chơi, hắn liền ngày ngày dẫn nàng đi chơi.

 

Lúc nhỏ Triệu Thành đã rất khéo tay, biết dùng cỏ bện cào cào và thỏ nhỏ để dỗ nàng chơi, nàng cứ thế cả ngày lẽo đẽo theo sau Triệu Thành chạy khắp núi rừng, đây có lẽ là những ngày tháng vui vẻ nhất trong đời nàng.

 

Sau này Triệu Thành có kế mẫu, liền bị đẩy ra đồng làm việc cả ngày, không có thời gian chơi với nàng nữa, hơn nữa kế mẫu còn không cho Triệu Thành ăn no. Triệu Thành mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, lúc đó nàng liền ngày ngày lén mang theo bánh bột ngô do Cao Thị làm đi tìm Triệu Thành, cho Triệu Thành ăn thêm một bữa.

 

Tuy nhiên những ngày tháng như vậy cũng không kéo dài được lâu, sau này Triệu Thành không may bị ngã gãy chân, tuy không nghiêm trọng nhưng làm việc cũng không còn nhanh nhẹn như trước.

 

kế mẫu của Triệu Thành liền không muốn cho hắn ăn thêm bữa nào nữa, ở nhà khóc lóc om sòm. Cha của Triệu Thành không còn cách nào khác, đành gửi nhi t.ử đến trấn khác làm thợ học việc nghề mộc.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Hương tối sầm lại. Khi ấy nàng nghe tin Triệu Thành phải đi, khóc như mưa, khóc lóc gọi Triệu đại ca đừng đi, còn nói sau này muốn gả cho hắn…

 

Không ngờ lần chia ly này, khi gặp lại đã vật đổi sao dời. Triệu Thành không biết vì sao bấy nhiêu năm vẫn chưa lập thê, còn nàng…

 

Triệu thợ mộc thấy sắc mặt Hoắc Hương từ lúc tươi cười chuyển sang càng lúc càng tệ, liền đoán được nàng đang nghĩ gì, vội vàng nói: "Hoắc Hương muội tử, nàng đừng nản lòng, hãy nhìn về phía trước, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn thôi."

 

Hoắc Hương nhớ Tiểu Noãn cũng từng nói lời tương tự, nhìn lại nữ nhi bên cạnh, gật đầu nói: "Triệu đại ca nói phải, cuộc sống vẫn phải hướng về phía trước. Bây giờ ta cảm thấy rất tốt, cuối cùng cũng không còn những chuyện đau lòng kia nữa."

 

"Hơn nữa, Tiểu Noãn còn dạy chúng ta làm dưa muối để kiếm tiền, ta cảm thấy cuộc sống nhất định sẽ tốt lên." Hoắc Hương hiện tại tin tưởng sâu sắc vào những lời cô cháu gái nhỏ nói.

 

"Đúng vậy, Tiểu Noãn quả thực là một đứa trẻ tốt." Triệu thợ mộc cũng phụ họa theo.

 

Hai người hàn huyên thêm vài câu, Triệu thợ mộc liền đi vào nhà tìm Hoắc Hữu Quý. Hà Tú Nhi luôn bận rộn bên cạnh Hoắc Hương, tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người.

 

Người này và nương của ta hình như... quen nhau từ trước? Hơn nữa còn có một cảm giác khó tả, trước đây quan hệ của họ còn khá tốt sao? Hà Tú Nhi có chút kỳ lạ.

 

Bên kia Hà Tú Nhi còn đang suy nghĩ, bên này Triệu thợ mộc đã vào nhà chào hỏi Hoắc Hữu Quý.

 

"Hoắc thúc buổi sáng tốt lành."

 

"Thành tiểu tử, con đến rồi đấy à." Hoắc Hữu Quý gật đầu với Triệu thợ mộc, rồi nhường chỗ cho hắn ngồi. Chờ Triệu Thành ngồi xuống, Hoắc Hữu Quý dùng ánh mắt nghi vấn nhìn hắn.

 

"Sớm tinh mơ thế này, con có chuyện gì à?" Hoắc Hữu Quý hỏi.

 

Triệu thợ mộc có chút ngượng nghịu, lời nói xoay mấy vòng trong bụng mới cẩn thận thốt ra: "Hoắc thúc à, gần đây con đóng được vài cái rương, khụ khụ, bản thân con một mình cũng không dùng hết được nhiều như vậy. Con nghĩ người nhà thúc đông đúc, để con giữ thì cũng phí, chi bằng con mang qua đây tặng cho thúc, mọi người cũng có cái mà dùng."