Nhà họ Sầm cũng có nỗi phiền lòng.
Buổi chiều Tiểu Noãn cũng thấy, Sầm Tiếu San nói không sai, Sầm phu nhân chuẩn bị cho nàng đều là những loại vải lụa trơn mà người nhà có thể dùng được, màu trắng ngà, màu xanh da trời thẫm, màu xanh đậm, còn có cả vải hoa vụn chuyên dùng để may y phục cho tiểu cô nương.
Ngoài vải vóc còn có một ít đồ ăn, đều là đặc sản của Phủ thành Vĩnh Thanh.
"Mang về cho người nhà muội đều nếm thử. Còn có hai hũ rượu ở đây, cho Tổ phụ, cha và nhị thúc của muội uống." Sầm phu nhân dặn dò, lỉnh kỉnh gói được bốn năm cái bọc lớn.
Đang lúc thu dọn, nha hoàn bên cạnh Sầm phu nhân đi vào thì thầm vài câu bên tai nàng. Sầm phu nhân cau mày: "Sao bọn họ lại đến?"
Lời vừa dứt, một thiếu nữ trạc tuổi Sầm Tiếu San cùng một thiếu niên trông bằng tuổi Hoắc Diễn Thắng cùng nhau bước vào.
"Kính cẩn thỉnh an Bá mẫu." Hai người đồng thời hành lễ với Sầm phu nhân. Sầm Tiếu San méo mặt lén c.ắ.n tai Tiểu Noãn: "Đây là đường tỷ và đường đệ đáng ghét của nhà ta, sao hôm nay bọn họ lại đến?"
Tiểu Noãn nhìn hai người vừa đến. Thiếu nữ dung mạo coi như tạm được, thiếu niên tuy không được khí phách hiên ngang nhưng cũng mày thanh mắt tú, chỉ là hai người này vừa bước vào cửa đã nhìn ngang ngó dọc, cử chỉ trông có vẻ hơi lén lút.
Tiểu Noãn còn chú ý đến, hai người này tuy mặc y phục lụa là, nhưng rõ ràng kiểu dáng đã cũ kỹ, màu sắc tối tăm, không hề có chút ánh sáng nào, nhìn qua là biết đã mặc đã lâu rồi.
Sầm phu nhân cũng thấy y phục của hai người, nhíu mày mở lời: "Mấy hôm trước chẳng phải mới đưa cho các con vài tấm lụa mới nhập từ tiệm vải sao? Sao các con không dùng để may y phục, vẫn mặc những bộ đồ cũ này?"
Hai người đến là con của đường đệ ở quê nhà Sầm đại nhân. Đường đệ của Sầm đại nhân từ nhỏ đã không được khỏe, sau khi thi đỗ tú tài vài năm trước thì sức khỏe càng ngày càng kém, mùa đông năm ngoái không qua khỏi, trước khi mất để lại một phong thư, nhờ thê t.ử mình trông nom ba đứa con cẩn thận, nếu cần thiết hãy nhờ Sầm đại nhân giúp nhi t.ử mình chuyện học hành.
Kết quả là Phương Thị, thê t.ử của đường đệ Sầm gia, cầm phong thư này như thể có thượng phương bảo kiếm, lại dám trực tiếp bán hết nhà cửa ruộng đất ở quê, dẫn theo nhi t.ử Sầm Kính Cử và nữ nhi Sầm Nhược Yên cả nhà kéo đến Phủ thành Vĩnh Thanh nhờ vả nhà Sầm đại nhân.
Ban đầu khi đến nhờ vả Sầm đại nhân, Phương Thị khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ nói là ở quê hương, tộc nhân đều bắt nạt nương con cô nhi, thực sự không thể sống tiếp mới phải đến nương nhờ đường huynh.
Sầm đại nhân và Sầm phu nhân lúc đó động lòng trắc ẩn, đã thu nhận ba nương con họ.
Lúc đầu còn ổn, Sầm Kính Cử được Sầm đại nhân sắp xếp đến một thư viện ở Phủ thành để đọc sách, Phương Thị và Sầm Nhược Yên ở nhà họ Sầm không bước chân ra khỏi cổng lớn, cổng nhỏ. Nhưng sau khi sống chung hai tháng, Sầm Tiếu San cảm thấy ngày càng có gì đó không ổn.
Bất cứ khi nào Sầm phu nhân âm thầm cho Sầm Tiếu San thứ gì đó mà Sầm Nhược Yên và Phương Thị biết được, hai người họ sẽ khóc lóc ở nhà. Một người thì khóc thương phu quân c.h.ế.t trẻ, tộc nhân đối xử tệ bạc với nương con cô nhi, người kia thì khóc mình còn nhỏ đã mất cha, phải sống nhờ nhà người khác không được coi trọng.
Sầm phu nhân và Sầm Tiếu San đều chưa từng thấy cảnh tượng này, lúc đầu thấy Nương con hai người Phương Thị khóc lóc thì cảm thấy áy náy, liền làm thêm một phần tương tự tặng cho Sầm Nhược Yên. Nhưng thời gian trôi qua, Sầm Tiếu San càng nghĩ càng thấy không phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mấy thứ khác thì còn đỡ," Sầm Tiếu San than thở với Tiểu Noãn: "Nào ngờ có lần sinh nhật ta sắp tới, nương ta hứng chí tặng ta một bộ trâm phượng bằng vàng cẩn ngọc phỉ thúy Đông Lăng mà ngoại tổ mẫu truyền lại, nói ta đã lớn, sau này nên chăm chút bản thân nhiều hơn."
"Ai ngờ ta vừa cài lên chưa được hai ngày thì bị Sầm Nhược Yên nhìn thấy, nàng ta lại bắt đầu khóc lóc làm ầm ĩ lên vì nương ta không cho nàng ta món đồ tương tự."
"Món đồ này vốn chỉ có một chiếc, là ngoại tổ mẫu cho nương ta, rồi nương ta lại cho ta, làm sao có thể tìm được một chiếc y hệt cho nàng ta chứ?" Sầm Tiếu San giận dữ nói: "Nương ta để an ủi nàng ta, đã bù cho nàng ta một chiếc trâm Tích Thúy bảy báu mới ra lò của Phượng Thúy Các, nàng ta mới chịu nín."
"Ai ngờ chưa được hai ngày, cha ta lại tìm nương ta hỏi có phải là đã lạnh nhạt với đường thẩm và gia đình hay không, mua đồ trang sức cho ta mà không mua cho Sầm Nhược Yên." Sầm Tiếu San nói đến đây như thể nuốt phải con ruồi, nàng tiếp tục: "Nương ta vì chuyện này suýt cãi nhau với cha. Sau này cha ta mới biết đầu đuôi câu chuyện."
"May mà cha ta còn chưa hồ đồ. cha cảm thấy cứ để ba nương con họ ở mãi trong nhà ta cũng không tiện, bèn thuê một căn tiểu trạch bên ngoài, để ba nương con họ dọn ra đó ở."
"Lúc dọn đi, bọn họ lại khóc lóc, nói rằng chi tiêu ở Phủ thành quá lớn, sợ rằng vài ngày nữa sẽ túng thiếu, thế là cha ta liền dặn dò chi phí ăn mặc, sinh hoạt, cùng tiền học phí của đường đệ bọn họ đều lấy từ công quỹ của nhà ta, không cần họ tự bỏ tiền ra."
Nói đến đây, Sầm Tiếu San đảo mắt: "Trước đây ta có nghe Sầm Nhược Yên vô tình nhắc đến, nhà họ ở quê có rất nhiều đất đai, mỗi năm thu tô đều có rất nhiều tiền của. Hơn nữa, đường thẩm đã bán hết ruộng đất, làm sao có thể không có tiền? Làm chút công việc buôn bán ở Phủ thành hoặc mua lại đất ở ngoại ô tiếp tục thu tô cũng không đến nỗi phải ngồi ăn núi lở."
"Cũng không biết bọn họ nghĩ gì, ngày nào cũng đến nhà ta khóc than thiếu thốn, mỗi lần đến đều khiến nương ta đau đầu, phải cho gì đó mới chịu."
Tiểu Noãn nghe Sầm Tiếu San lải nhải phàn nàn, khuôn mặt bỗng chốc hóa thành một chữ "quẫn" to đùng. Hóa ra nhà họ Sầm cũng có loại thân thích kỳ lạ như vậy, quả thực nhà nào cũng có cuốn kinh khó tụng.
Nghe Sầm Phu nhân hỏi chuyện y phục, Sầm Nhược Yên ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, đặc biệt ánh mắt dừng lại trên mấy bọc đồ lớn đã được gói ghém kỹ trên bàn một lúc lâu, mới cất lời: "Bẩm Bá mẫu, nương ta nói, những thứ vải vóc Bá mẫu ban tặng đều là loại tốt, chỉ là nhà chúng ta không có khoản thu nào nữa, đương nhiên mọi chuyện đều phải tiết kiệm, y phục mới xin để sau này rồi may."
Sầm Tiếu San nghe vậy có chút bực mình, không kìm được chen vào: "Cái gì gọi là 'mọi chuyện đều phải tiết kiệm'? Cứ cách hai tháng, nương ta lại gửi đến mấy đợt vải vóc, một lần gửi đủ cho cả nhà các ngươi mặc cả năm còn dư lại, các ngươi từ nơi xa xôi đến đây, Đường đệ lại đang đi học ở thư viện, mà còn ăn mặc ra nông nỗi này là để làm gì?"
"Để người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Người ta còn tưởng cha ta bạc đãi đường đệ tức phụ thủ tiết kia chứ." Sầm Tiếu San vừa nói vừa không nhịn được bĩu môi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Sầm Nhược Yên nghe lời này, mắt nàng ta bỗng chốc ướt lệ, nắm chặt khăn tay, gương mặt đầy vẻ bi thương nhìn Sầm Tiếu San nói: "Đường muội sao có thể nói như vậy, chúng ta cũng chỉ là muốn tiết kiệm tiền cho nhà các ngươi, nên mới ngày ngày mặc y phục cũ..."
"Các ngươi nếu muốn tiết kiệm tiền cho nhà ta thì dứt khoát đừng nhận vải vóc của nhà ta nữa." Sầm Tiếu San trợn trắng mắt.
Nghe lời này, Sầm Nhược Yên liền bắt đầu nức nở khe khẽ. Sầm Kính Cử vội vàng bất mãn nhìn Sầm Tiếu San một cái, nói: "Đường tỷ sao có thể ăn nói với tỷ tỷ ta như vậy?"
"Lần trước tỷ được một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo nạm kim cương, tỷ tỷ ta cũng đâu nói gì."